Lâm n và Kiều Thời Khiêm vừa đến công ty đã thấy Ôn Hủ Hủ, ông ta trực tiếp đi đến.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Mặc dù trong lòng cô vô cùng không muốn nhưng nể tình ông chủ, cô cũng không tiện từ chối, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Nửa năm không gặp, Kiều Thời Khiêm gầy đi rất nhiều, anh ta đeo kính, không còn thấy được thần thái của ngày xưa, ngoài hình dáng không thay đổi thì râu ria của người này đã dài đến mức cô khó có thể nhận ra được.
”Ngồi trước đi, tôi lấy nước cho anh.” Ôn Hủ Hủ mang anh ta vào phòng làm việc của mình, rót cho anh ta một cốc nước.
Kiều Thời Khiêm được quan tâm mà sợ hãi: ”Cảm ơn.”
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt nhìn anh ta, cô quay người đi vào bàn làm việc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Công ty của anh sao lại thành như vậy? Tôi nhớ nó phát triển khá tốt mà.”
”Ừm, trước đó rất tốt nhưng nửa năm nay bị ảnh hưởng quá nhiều, hơn nữa có quá nhiều người làm nhái lại phần mềm của người khác nên bị kiện ra tòa, còn phải bồi thường nữa, cuối cùng không chống đỡ nổi.”
Kiều Thời Khiêm cầm cốc nước cười khổ.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể bật máy tính lên làm giúp anh ta.
May mà anh ta đến đúng lúc, cổ phiếu công ty họ không có biến động xấu trên thị trường chứng khoán, Ôn Hủ Hủ thả cổ phiếu ra, bắt đầu điều khiển khiến nó tăng giá, nhanh chóng có người mua một số lượng lớn.
”Được rồi, ngày mai anh có thể nhận được tiền.”
”Ừm ừm, cảm ơn em, Nancy.”
Kiều Thời Khiêm nghe vậy thì thở một hơi nhẹ nhõm, đồng thời nhanh chóng nói lời cảm ơn với Ôn Hủ Hủ.
Thái độ của Ôn Hủ Hủ vẫn vô cùng lạnh nhạt, cô gần như lập tức trả lời lại anh ta: ”Không cần, chỉ là làm việc mà thôi, tôi nhận được tiền anh thuê, đây là việc tôi phải làm.”
Kiều Thời Khiêm: ”…”
Sắc mặt anh ta trắng lại, cuối cùng anh ta không nói gì nữa mà đứng lên đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ căn bản không quan tâm đến anh ta, sau khi anh ta rời khỏi phòng, cô cầm bút lên, tiếp tục công việc của mình, nhưng chưa được bao lâu thì ở bên ngoài đã vang lên một tiếng ”rầm”!
”Trời ạ! Anh ta sao vậy? Sao đột nhiên lại ngã xuống thế này? Nancy! Nancy! Khách của cô ngất rồi! Mau ra nhìn đi!”
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô lập tức kéo ghế bước ra ngoài, đúng là vậy, cô vừa ra ngoài đã thấy người đàn ông mới ra khỏi văn phòng mình ngất xỉu trên mặt đất.
Tại sao có thể như vậy được?
Cuối cùng hôm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa hỏi được Lâm n về hạng mục kia.
Cô mang Kiều Thời Khiêm về nhà.
”Chú Kiều? Sao chú ấy lại đến nhà chúng ta?” Khi Tiểu Nhược Nhược thấy người được mẹ mang về thì vô cùng ngạc nhiên.
Ôn Cận cũng rất bất ngờ.