Thậm chí cậu còn hơi nhíu mày.
”Anh ấy bị bệnh, sẽ ở lại nhà chúng ta một tối.”
Ôn Hủ Hủ thấy hai người như vậy thì đành lên tiếng giải thích.
Lúc này Ôn Cận mới đi dọn phòng, mà Tiểu Nhược Nhược thì đứng sau lưng mẹ nhìn một lúc rồi nhanh chóng chạy đi gọi điện cho anh.
Cô cần nói cho hai anh biết tin này, chú Kiều từng muốn làm ba họ lại đến rồi, ba còn không đến thì vợ ba cũng đi với người khác luôn đấy.
Cô gái nhỏ vô cùng lo lắng.
Ôn Hủ Hủ không phát hiện ra cảm xúc của con gái.
Sau khi mang Kiều Thời Khiêm về, cô đưa anh ta vào phòng, truyền cho anh ta một bình đường rồi đi ra.
Anh ta cũng không có vấn đề gì khác.
Đột nhiên ngất xỉu ở công ty là vì mất sức, Lâm n thấy anh ta như vậy thì nhớ đến việc Ôn Hủ Hủ cũng là một bác sĩ, ông ta thuận nước đẩy thuyền nói cô mang anh ta về.
Ôn Hủ Hủ cũng hết cách.
Nhưng tối hôm đó Ôn Cận lại vô cùng không thích và lạnh lùng với người này.
Cũng không biết có phải vì cậu đã biết chuyện Kiều Thời Khiêm lừa Ôn Hủ Hủ ngày trước không. Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ không nói được cậu.
”Chị, em đưa Nhược Nhược đi ngủ trước, ngày mai con bé còn phải dậy sớm.”
”Được, đi đi.”
Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể để hai đứa trẻ đi ngủ.
Tối hôm đó đều là Ôn Hủ Hủ chăm sóc Kiều Thời Khiêm, cuối cùng, cô vì ở lại hạ sốt cho anh ta mà ngủ quên ở mép giường.
Hôm sau Kiều Thời Khiêm tỉnh dậy thấy cô thì không dám cử động trong một lúc lâu, anh ta sợ mình sẽ làm cô tỉnh dậy.
Anh ta thậm chí còn muốn đưa tay ra chạm vài cái đầu nhỏ đang dựa vào giường mình ngủ trong ánh nắng nhẹ nhàng.
Nhưng…
”Mẹ, mẹ đã dậy chưa?”
Giọng nói trẻ con mềm mại của đứa nhỏ đột nhiên vang lên, cửa bị ai đó mở ra ”rầm” một cái.
Là Tiểu Nhược Nhược.
Kiều Thời Khiêm lập tức thu tay về, vờ như vẫn còn ngủ mê man.
Ôn Cận cùng đi vào với Tiểu Nhược Nhược thấy cảnh này thì sắc mặt dường như càng khó coi hơn.
”Chị, hôm nay chị sẽ để anh ta đi sao?”
Ôn Cận nhịn không được nữa, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ ra ngoài thì ép buộc hỏi cô.
Tất nhiên quyết định của Ôn Hủ Hủ là như vậy.
”Đúng vậy, chờ lát nữa anh ta tỉnh chị sẽ dẫn anh ta đến công ty, anh ta cầm tiền rồi thì đương nhiên sẽ rời đi.”
”Vậy được, em đưa Nhược Nhược đến nhà trẻ, lúc về sẽ mua đồ ăn, em chờ chị về ăn cơm.”
Cuối cùng Ôn Cận cũng hài lòng, cậu ôm Tiểu Nhược Nhược đi ra ngoài.