“Được rồi, Nancy, tôi biết bây giờ cô không muốn làm phiền luật sư Kiều, nhưng việc khẩn cấp chúng ta đã không có thời gian để tìm luật sư khác, nên cô xem như da mặt dày một chút đi nhé.”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ôn Hủ Hủ, Lâm n vội thuyết phục.
Mà lúc này, Kiều Thời Khiêm cũng đến công ty và ngồi ở văn phòng của Lâm n, nghe thấy ông ta nói như vậy anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Lâm n tiên sinh nói đùa rồi, Nancy giúp tôi một việc lớn như vậy mà tôi có thể làm chút gì đó cho cô ấy, là điều tôi cầu còn không được, làm sao có thể da mặt dày hay không được.”
“…”
Mặc dù trong lòng rất rất khó chịu!
Nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể chấp nhận sắp xếp này, cô cũng không thể làm khó tiền được.
Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đi sân bay, bởi vì sắp xếp khẩn cấp tạm thời nên Ôn Hủ Hủ vẫn chưa thông báo cho gia đình, vì thế trên đường đi sân bay cô liện tục gọi điện thoại cho Ôn Cận.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Xin chào…”
Người này rốt cuộc đã đi đâu?
Trong lúc quẫn trí vì lo lắng, Ôn Hủ Hủ chỉ muốn lập tức quay đầu về nhà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Thời Khiêm ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô liên tục gọi điện thoại thì vẻ mặt trông cũng không tốt lắm, do dự một chút, cuối cùng anh ta mở miệng: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“… Không có, chỉ là điện thoại em trai tôi gọi không được.”
“Hả?”
Thấy cô bằng lòng trả lời mình, Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ: “Có phải ở nơi tín hiệu kém không? Hay là cô gọi vào điện thoại bàn ở nhà thử xem? Nếu không có ai nghe máy, thì có lẽ cậu ấy ở bên ngoài tín hiệu kém.”
Ôn Hủ Hủ: “…” .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Lời này đã thật sự nhắc nhở cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức gọi về nhà.
Cũng thật sự là sau khi cô gọi đi điện thoại đã gọi được, nhưng luôn không có ai nghe máy.
Nói như vậy, em trai cô thực sự không có ở nhà.
Trái tim Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cô quyết định đến sân bay sẽ gọi lại.
Trên khuôn mặt đang nhìn phong cảnh bay lướt qua cửa sổ của Kiều Thời Khiêm cũng lộ ra nụ cười, chỉ thoáng qua nhưng rất rõ ràng, thậm chí là đôi mắt sau cặp kính.
Dường như, cũng đã khôi phục lại vẻ mặt trước đây.
Nhưng, có chút đáng tiếc là sau khi hai người họ đến sân bay, anh ta nhìn thấy một người, rất nhanh, ánh sáng đó lại biến mất.
“Tiểu Cận? Sao em ở đây? Ai bảo em đến? Em không phải… không phải…”
Ôn Hủ Hủ cũng rất sốc!
Cô bước tới trước, nhìn chằm chằm vào đứa em trai đến đây sớm hơn cô một bước, con ngươi chừng như sắp rớt ra ngoài.