Chương 97
Mẹ không đến cậu sẽ dễ dàng đoán được mẹ muốn đi làm gì.
Ở nhà còn có một em trai và một em gái, Hoắc Dận không hy vọng hai em của mình vì mình mà bị mẹ bỏ ở nhà.
Vì thế tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ đón hai con từ nhà trẻ trở về cô đã không quay lại chỗ Hoắc Dận.
“Mẹ, đứa bé bệnh nhân hôm nay mẹ chăm sóc, nó thế nào rồi?”
Sau khi Mặc Bảo được đón về, cậu liền mở miệng hỏi về Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe con trai hỏi cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng trả lời: “Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, cũng sắp khỏi rồi.
”
“Vâng ạ, vậy là tốt rồi!”
Mặc Bảo nghe thấy mẹ nói xong, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của cậu cũng được thả lỏng.
Nhược Nhược đi tới, ghé vào tai Mặc Bảo: “Anh, anh Hoắc Dận không sao chứ?”
“Chắc là không sao, nhưng sau này chúng ta không nên tác hợp chú Kiều và mẹ nữa, anh cảm thấy bệnh của Hoắc Dận lần này hơn phân nửa có liên quan đến chuyện này.
”
“Hả? Thật sao?”
“Ừ, Hoắc Dận vốn thông minh như vậy nếu biết chúng ta không cho mẹ qua, khẳng định cậu ta có thể đã nghĩ tới chuyện này nên cậu ta mới lo lắng đến mức sinh bệnh.
”
Mặc Bảo rất thông minh, trải qua một ngày cậu nghĩ tới điểm này.
Tiểu Nhược Nhược nghe thấy anh trai phân tích, cô bé cảm thấy tâm trạng không được tốt ngay cả phim hoạt hình trên TV mọi hôm cô bé thích nhất thì hôm nay cũng không còn hay nữa, cô bé tiến đến trước mặt anh trai sầu não: “Vậy làm sao bây giờ? Người ba thối tha đó đối với mẹ không tốt chút nào, em không thích ông ấy ở cùng với mẹ.
”
Mặc Bảo: “……”
Mặc Bảo còn có thể làm gì bây giờ?
Cậu chỉ có thể nghĩ cách để cho người ba thối tha kia không bắt nạt mẹ nữa.
Mặc Bảo quyết định chờ Hoắc Dận khỏe lại rồi gọi điện thoại cho cậu ấy để cùng nhau bàn bạc chuyện này.
Ba mẹ con trải qua một buổi tối ấm áp và yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ đã dậy rất sớm vì cô lo cho đứa con trai lớn đang bị bệnh của mình.
Cô tự tay làm một ít bánh ngọt còn nấu một ít cháo thảo dược có tác dụng làm ấm dạ dày, chuẩn bị mang qua cho Hoắc Dận.
Mặc Bảo sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ bận rộn ở phòng bếp, cậu rất hiểu chuyện không chỉ tự mình đi vê sinh cá nhân và thay quần áo mà còn giúp em gái thu xếp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng đi đến phòng bếp.
“Mẹ, mẹ đang làm cái này để cho anh trai đó hả?”
“Đúng vậy, anh trai đó đang bị bệnh mẹ chuẩn bị chút cháo thảo dược hy vọng anh trai đó sớm khỏe lại.
”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy con trai đang dắt tay con gái đi ra, quần áo đều đã sạch sẽ chỉnh tề cô cảm động và hạnh phúc vô cùng.
Nhược Nhược liền đi tới ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt: “Mẹ, cái này cũng là cho anh trai kia ăn sao?”
“Không có không có, những cái này hai con cũng có phần, mẹ làm sao quên phần hai con được chứ?”