Hạ Tuyết sửng sốt không suy nghĩ, ngây ngốc nói: "Không có a. . . . . ."Hàn Văn Hạo vừa nghe xong, đột nhiên nghe nhạc jazz nhanh chóng chuyển tông cao, đôi mắt chớp lóe, lập tức nắm chặt eo Hạ Tuyết, xoay tròn cả người nàng ra ngoài. . . . . ."A ………." Hạ Tuyết không phòng bị, cả người nhanh chóng trượt trên sàn xoay một vòng, nàng oa oa kêu lên, Hàn Văn Hạo lại nắm Hạ Tuyết xoay tròn trên không trung, sau đó nhẹ nhàng cùng nàng bước theo vũ điệu trong phòng khách, Hạ Tuyết hết kinh hoảng, lập tức cười ha ha ha, vui vẻ xoay tròn với Hàn Văn Hạo . . . . .Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn không chút thay đổi, nhìn thấy Hạ Tuyết vui thích, khóe miệng xẹt qua ý cười, nhìn bộ dáng người này vui vẻ, thích ý cười to, lại ôm nàng vào trong lòng, sau đó hai tay hắn nắm lấy hai tay của Hạ Tuyết, đặt lên cổ mình, sau đó cúi đầu xuống, cụng lên trán của nàng, chậm rãi bá đạo hỏi: "Vui vẻ không?"Hạ Tuyết cảm giác hơi say cười nói: "Vui vẻ. . . . . ."Hàn Văn Hạo nghe nhạc jazz xuống tông, ôm lấy nàng chậm rãi xoay tròn trong phòng khách, mặt lại từ từ cúi xuống, mũi của hắn chạm nhẹ trên mũi Hạ Tuyết, chậm rãi nói: "Sinh nhật vui vẻ. . . . . ."Hạ Tuyết từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo, trong đôi mắt xẹt qua cảm động, trái tim có phần ngọt ngào, giống như bánh ngọt lên men, niềm vui càng tăng lên, làm cho nàng không ngăn được xúc động, giống như cơn sóng dâng trào, nàng ngây ngốc cười nói: "Cám ơn. . . . . .""Tôi chúc cô mộng đẹp trở thành sự thật …" Hàn Văn Hạo lại chậm rãi nói."A...?" Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Đúng vậy! Vừa rồi, tôi nên ước nguyện, tất cả ước nguyện của tôi đều trở thành sự thật …. Ha ha ha ha …."Hàn Văn Hạo nhướng mày nhìn nàng nói: "Cô không phải say sao?""Không có a! Làm sao có thể?" Hạ Tuyết cười nói.Hàn Văn Hạo gắt gao nhìn Hạ Tuyết, nhìn ánh mắt xấu hổ của nàng, lúc đó ánh mắt hắn chợt lóe sáng, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt eo Hạ Tuyết, kéo nàng vào trong ngực mình. . . . . .Mặt Hạ Tuyết lại đỏ lên, quay đầu, không dám nhìn hắn. . . . . .Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai của nàng, lại hôn xuống cái cổ trắng ngần, thậm chí thè đầu lưỡi nhẹ nóng ấm nhàng mút vào da thịt trắng nơi cổ của nàng. . . . . .Thân thể Hạ Tuyết đột nhiên nhanh chóng nóng lên, nàng vội vã muốn đẩy hắn ra nói: "Anh đừng như vậy …. Tôi không muốn làm phụ nữ của anh . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."Hàn Văn Hạo dừng lại động tác, mặt vẫn chôn vào cổ của nàng, ngửi mùi thơm sữa tắm, cái gáy của hắn bắt đầu đỏ lên, hắn chậm rãi nói: "Người của cô thơm quá. . . . . ."Hạ Tuyết thở gấp gáp, nói: "Đây là mùi sữa tắm của nhà anh . . . . . .""Đây là mùi thơm trên người cô ….” Hàn Văn Hạo nhớ đến lúc vừa rồi đi vào phòng tắm, nhìn thấy bờ vai bóng loáng của nàng, trong ánh đèn lóe sáng mê người, hắn tiếp tục hôn nhẹ vào cằm của nàng, hai tay cách lớp áo sơ mi trắng, quét nhẹ lên đôi vai nhỏ bé của nàng, thậm chí có chút khiêu khích và chiếm giữ. . . . . . . . .Toàn thân Hạ Tuyết nhất thời nóng lên hừng hực, trên mặt trở nên đỏ bừng ….