Hạ Tuyết chậm rãi lấy điện thoại, ngồi thẳng ở cửa sổ xe nhận điện thoại đáp nhẹ "Văn Vũ”. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, nàng dịu dàng nói: "Bây giờ tôi đang ở nhà bạn, không có việc gì, anh yên tâm, ừ ngày mai sẽ tới studio”.Hàn Văn Hạo bình tỉnh nghe Hạ Tuyết nói, nhớ tới em trai nụ cười sảng lãng, hắn lạnh giọng nói: "Từ đây về sau không nên tới tìm tôi nữa! Nàng tự nhiên cười nói: "Tốt! Cám ơn anh!Nàng bước xuống xe nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong kéo rương hành lý của mình đứng đó, nàng cũng không từ chối, đi tới trước mặt hai người bọn họ, bọn họ kéo rương hành lý đi theo Hạ Tuyết rời đi.Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết cô đơn đi giữa trời tuyết rơi, tấm lưng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng còn nhìn thấy ánh mắt cong cong trong suốt của nàng và nụ cười ngọt ngào, hắn thở mạnh nhìn Hạ Tuyết đi phía trước xe. Lạnh lùng ra lệnh “Lái xe”. Nhìn chiếc xe Rolls-Royce màu bạc cứ như vậy đi mất, hốc mắt nàng đỏ lên.Xe chạy đến tòa nhà 100 tầng, Hàn Văn Hạo mặt lạnh bước xuống xe, sau đó đi qua sảnh lớn đi vào trong thang máy, trong óc của hắn xẹt qua hình ảnh Hạ Tuyết vừa rồi bên trong xe, nàng cúi đầu hôn xuống môi của mình.“Đinh” một tiếng cửa thang máy mở ra….Hắn bước vào phòng khách vừa vặn nhìn thấy Dạ Thiên Thiên mặc áo sơ mi trắng đứng trước cửa sổ sát đất, đang cầm ly rượu đỏ nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Hàn Văn Hạo nhìn nàng cười nói: "Về rồi sao".Hàn Văn Hạo sải bước đi tới trước mặt Dạ Thiên Thiên, cầm ly rượu đỏ đặt lên thành cửa sổ, đè cô vào cửa sổ thủy tinh ôm lấy khuôn mặt cô, phủ xuống môi cô một nụ hôn, vừa điên cuồng xé toang áo sơ mi trắng của cô, tay khẽ nâng đầu gối cô lên, Dạ Thiên Thiên giật mình, ngoài ý muốn khẩn trương hỏi: "Văn Hạo, anh làm sao vậy".Hàn Văn Hạo mặt lạnh ôm Dạ Thiên Thiên đi vào phòng ngủ, đè cô xuống nệm, cúi xuống mút lấy môi cô. Hắn vừa hôn môi của cô vừa xoa nắn điểm hồng trên ngực Dạ Thiên Thiên, thậm chí hôn nhẹ xuống cái bụng của cô, tách hai chân cô ra, dưới ánh đèn lóe sáng bên cạnh, hắn vuốt ve ở giữa hai chân cô."A ……….. nhanh lên …………. em thích" Dạ Thiên Thiên tùy ý Hàn Văn Hạo vừa hôn của cô, đột nhiên hắn nâng hai chân của cô lên, Dạ Thiên Thiên thậm chí mỉm cười đón nhận hắn tiến vào."Nhanh lên một chút! !"Hàn Văn Hạo cắn răng không ngừng vận động tiến vào người cô, vừa xoa nắn đôi bồng đào trơn mềm của cô. Dạ Thiên Thiên đột nhiên ngồi dậy đè Hàn Văn Hạo xuống, chính mình không ngừng tiến lên, say mê, run rẩy được đâm, tiếp tục tách hai chân để của hắn tiến vào. Hàn Văn Hạo càng không ngừng tìm kiếm nụ hôn ngây ngô từ môi Dạ Thiên Thiên, hắn khẽ cắn vào bờ vai của cô, nhớ tới đôi môi mềm mại của “nàng”, thậm chí hắn càng không ngừng mút môi ngọt lịm của cô, hắn hôn, liếm đến sau lưng cô.Dạ Thiên Thiên mệt mỏi co lại, thở dốc nhìn hắn nói: "Văn Hạo chúng ta kết hôn đi, em thích mỗi ngày anh hôn em giống như tối nay".Kết hôn?" Hàn Văn Hạo đột nhiên dừng tất cả động tác nhìn Dạ Thiên Thiên. . . . . .Dạ Thiên Thiên ôm mặt Hàn Văn Hạo, chân thành nói: "Chúng ta kết hôn đi. . . . . . em làm vợ của anh. . . . . . em rời khỏi giới giải trí, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, đáp ứng tất cả mong muốn của anh. . . . . ."Hàn Văn Hạo hơi chút nhíu mày nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Đáp ứng tất cả mong muốn của anh?""Đúng vậy! Em đáp ứng tất cả mong muốn của anh!" Dạ Thiên Thiên chân thành nói.Hàn Văn Hạo chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu em đáp ứng tất cả yêu cầu của anh, lý do lúc trước của em là gì?"Dạ Thiên Thiên sửng sốt, ánh mắt hơi chớp. . . . . ."Không cần vì tình yêu mà hy sinh tất cả. . . . . . cuộc sống không chỉ có chỉ có tình yêu. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đứng dậy, khoác áo ngủ trắng tinh vào, cột dây áo lại, cầm ly rượu đỏ bên giường, bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn lên trời tuyết bay bay ngoài cửa sổ, hớp một ngụm rượu đỏ.Dạ Thiên Thiên nằm trên giường, nước mắt lăn xuống. . . . . .