Hạ Tuyết cầm điện thoại, nhìn cái dãy số kia đang lóe lên, trái tim cô đột nhiên đập dồn dập, khuôn mặt đỏ lên, cô khẽ cắn môi, không biết nên làm sao ? Ngón cái nhẹ nhàng di động màn hình, cứ nghĩ không biết nên làm thế nào. . . . . .Hàn Văn Hạo đứng ở vườn hoa bên ngoài phòng VIP bệnh viện, nắm điện thoại, nghe tiếng chuông đổ, nhìn một bụi cây tương tư trước mặt, tán lá thật sum suê che kín, ngọn đèn nhỏ màu hồng, chợt sáng chợt tối, chợt sáng chợt tối, cứ thế thay nhau đối lập.Hạ Tuyết nắm điện thoại, nghe tiếng chuông, nghĩ tới nghĩ lui, rồi chậm rãi ngồi bên giường, nhấn nút nhận điện thoại, đáp nhẹ: "Vâng. . . . . .""Ngủ sao ?" Giọng nói đầy hấp dẫn, dịu dàng của Hàn Văn Hạo truyền đến.Trái tim Hạ Tuyết lại phanh phanh nhảy, trong thân thể nhanh chóng nóng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên, cô sâu kín lắc đầu, nói: "Không có. . . . . ."Hàn Văn Hạo nghe, vẫn nhìn lên ngọn đèn nhỏ trước mặt, chậm rãi nói: "Lúc nảy. . . . . nhận điện thoại của em, Thư Lôi đang ở bên cạnh, tâm tình của cô ấy rất kích động, cùng tôi trao đổi một vài chuyện quan trọng, cho nên không thể nói quá nhiều với em, xin lỗi. . . . . ."Hạ Tuyết khẽ cắn môi, chớp mắt, không lên tiếng."Đừng cắn môi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nói ngay.Hạ Tuyết buông ra, bất đắc dĩ cười nói: "Không có gì, tôi biết rõ tâm tình cô ấy không được tốt, an ủi cô ấy chưa? Bây giờ cô ấy đỡ chút nào không ?""Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời.Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, nên không lên tiếng.Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, dịu dàng hỏi: "Hôm nay em tìm tôi có chuyện gì?"Hạ Tuyết nghe hỏi thế, đột nhiên không biết làm sao lên tiếng, chỉ à một tiếng . . . . .Hàn Văn Hạo nghe cô do dự, hơi mỉm cười nói: "Thật hiếm thấy, em cũng có lúc thậm thà thậm thụt, thường ngày nói chuyện với tôi, ba câu không hợp, hai câu đã mắng rồi".Hạ Tuyết vừa nghe, lập tức trừng mắt, nói: "Ai thậm thà thậm thụt hả ? Tôi thật sự có chuyện muốn tìm anh, bị Hạ Hi Văn giày vò không chịu nổi. . . . . .""Chuyện gì ?" Hàn Văn Hạo nghiêm túc ngồi trên ghế dài bên cạnh cây tương tư, hỏi."Con gái tốt của anh, cho tới nay, đều giống như một người lớn, so với đứa bé khác cũng trưởng thành hơn, anh thấy đúng không?" Hạ Tuyết hỏi Hàn Văn Hạo. Đúng là hai mẹ con a, vừa rồi con gái cô nói chuyện với PAPA cũng như vậy."Ừ. . . . . ." Trên mặt Hàn Văn Hạo không khỏi tràn ra nụ cười nói. "Nhưng nó lại muốn cùng cha mẹ đi khu vui chơi, đây không phải là rất ngây thơ, rất khôi hài sao?" Hạ Tuyết nói xong, mặt đỏ lên.Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nắm điện thoại, mỉm cười hỏi: "Ý của em là. . . . . . Con gái hi vọng cha và mẹ đưa nó đi khu vui chơi?""Đúng vậy! Vì chuyện này, nó khóc cả buổi tối, còn không chịu ăn cơm, nói mình đứa bé không có ai thương! Tôi. . . . . . Tôi thật sự không có cách nào với nó, thật may là Daniel trở về khuyên nhủ, nó mới ăn được một chút, lúc ngủ, còn la hét mình là một đứa bé không ai thương . . . . . . Daniel bảo tôi gọi điện thoại cho anh, hỏi ý kiến của anh một chút, xem anh có thể nhín chút thời gian đưa nó đi khu vui chơi hay không. . . . . . Aiz. . . . . . Nói thật, bây giờ Tần tiểu thư thân thể không tốt, tôi thật sự không muốn đề nghị như thế. . . . . . Cho nên tôi chỉ hỏi xem ý kiến của anh thôi, cũng không có ý mong mỏi anh làm chuyện này . . . ." Hạ Tuyết sợ gây áp lực cho hắn, đành phải tăng thêm câu nói phía sau.Hàn Văn Hạo đột nhiên cười: "Đứa trẻ muốn đi khu vui chơi, đây là bản tính của nó, nó không có phức tạp như người lớn, em cũng đừng suy nghĩ phức tạp như thế, sẽ có một ngày Thư Lôi phải đối mặt với sự thật này. Nếu Hi Văn thật muốn đi, ngày mai tôi chăm sóc Thư Lôi một ngày, hôm sau nhín chút thời gian đưa nó đi là được rồi . . . . . Có một số việc, chỉ cần giải quyết thuận lợi và thỏa đáng, dĩ nhiên sẽ không làm thương tổn đến người khác. . . . . . phải biết tận dụng biện pháp".Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, trên mặt hơi mỉm cười, nhưng cảm thấy không nên, có chút miễn cưỡng, cười hỏi: "Thật …… Muốn đi sao? Tôi. . . . . .""Em đừng suy nghĩ cho thêm áp lực, đây là ý muốn của con gái, em cứ xem như tôi vui vẻ đồng ý là được rồi, em cũng không có lỗi gì" Hàn Văn Hạo mỉm cười nói."Tôi. . . . . ." mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cuối cùng thừa nhận nói: "Được rồi, có lẽ trong lòng tôi nghe anh đồng ý yêu cầu của Hi Văn, tôi có chút vui vẻ vì người cha nguyện ý làm chút chuyện cho con gái. . . . . .loại chuyện như vậy có cảm giác rất quý giá, quang minh chính đại, cùng nhau dắt tay của con bé, đây là điều tôi mong đợi từ lâu . . . . . ."Hàn Văn Hạo nghe xong, cúi đầu cười một tiếng.Hạ Tuyết có chút vui vẻ, nói với Hàn Văn Hạo: "Cám ơn anh. . . . . ."Hàn Văn Hạo nghe giọng nói êm tai của cô truyền đến, trầm ngâm chút lát, dịu dàng hỏi: "Chuẩn bị nghỉ ngơi rồi sao? Hôm nay cũng mệt rồi. . . . . .""Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết không lên tiếng, nắm điện thoại, hơi nằm trên giường, kéo chăn lên, nắm điện thoại, mặt dán vào điện thoại, cảm giác có chút lạnh lẽo, liền kéo chăn lên đến cổ một chút."Bên em gió rất lớn à. . . . . ." Hàn Văn Hạo nói chính xác."Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Không đóng cửa sổ, tôi có thói quen ngủ không thích đóng cửa sổ, không khí thật thoải mái, tôi thích gió biển đêm khuya, thổi vào thật thoải mái. . . . . . Hơn nữa, tôi thấy phía ngoài trăng tròn thật sáng, tâm tình của tôi sẽ tốt hơn một chút, tôi thích trăng sáng. . . . . ."Hàn Văn Hạo nghe xong, quan tâm nói: "Coi chừng bị cảm lạnh, đóng cửa sổ lại đi . . . ."Trong lòng của Hạ Tuyết ấm áp, đành phải nói: "Được rồi, chút nữa tôi sẽ đóng, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng để quá mệt mỏi".Hàn Văn Hạo nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Ừ. . . . . .""Vậy tôi cúp máy đây. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười cúp điện thoại, rốt cuộc mặt đỏ lên, đưa điện thoại di động đè lên ngực, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, giống như có thể nhìn trên không trung có một khe hở thật nhỏ, giấu kín một chút tâm tư, cô mỉm cười, hốc mắt không khỏi đỏ lên.Hàn Văn Hạo ngồi bên cây tương tư, cầm điện thoại di động, ngón cái nhẹ nhàng trượt tới trượt lui trên dãy số, có một chút đè nén, hạnh phúc và tình yêu càng ngày càng bành trướng, hắn cắn răng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng lấp lánh trên bầu trời, đột nhiên nở nụ cười.******Sóng biển vỗ bờ, vầng trăng sáng lấp lánh vẫn treo trên cao, trầm tịch, dịu dàng giống như một người mẹ hiền.Ai có biết bí mật của ngày và đêm sao? Ban ngày có một bí mật không muốn nói cho ban đêm, ban đêm cũng có một bí mật không nguyện nói cho ban ngày, thời gian ngày và đêm đan xen nhau, hắn hiểu rõ, kết quả rất ngắn ngủi trong chớp mắt, không thể nói ra. . . . . .Có một bóng đen, đứng bên cạnh bờ biển dài mênh mông, đón gió biển, sau lưng là nóc ngói đỏ phòng tổng thống xa hoa, phía sau lưng hắn có người vợ trước và con gái, hắn vẫn luôn bảo vệ, chậm rãi canh giữ.