Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Hàn Văn Hạo im lặng nhìn Hạ Tuyết đã một tháng không gặp, chậm rãi nói: "Trở về phòng làm việc của anh, chờ anh"
"Được" Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng, vội vàng đóng cửa lại.
"Tiếp tục họp" Hàn Văn Hạo nói xong, lật tài liệu trên bàn, còn lại 12 phần, vậy phải đến lúc nào mới xong? hắn nhíu mày, lại nhấc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, nhưng vẫn trầm ngâm họp, lúc này điện thoại di động rung lên, hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy Hạ Tuyết nhìn ống kính, mập mờ chu mỏ hôn, hắn đột nhiên cười một tiếng, cảm xúc dâng trào, khẽ thở mạnh, còn muốn chuyên tâm họp tiếp, nhưng phát hiện tài liệu vài tỷ này, tất cả cũng là con kiến, bây giờ hắn không có biện pháp, ngẩng đầu, nhìn gần ngàn người nói: "Tạm ngưng cuộc họp nửa giờ"
Hắn vừa nói xong, trong ánh mắt kỳ dị nhìn trừng trừng của nhiều người, bước nhanh đi ra ngoài, Ân Tuệ vội vàng muốn đi theo phía sau, hắn cũng giơ tay thôi, một mình dọc theo hành lang thật dài trở về, đi về phía phòng làm việc của mình, mắt nhìn thấy cửa chính đang ở trước mặt, hắn kích động đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất, đã cởi bỏ áo khoác tây trang nhỏ, mặc váy dài trắng, mái tóc xoăn thả dài đến eo, đang ấp áp mỉm cười nhìn mình.
Hàn Văn Hạo “phịch” một tiếng đóng cửa lại, liền sải bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người vào trong ngực thật chặt, hôn mạnh trên môi của cô, bá đạo, xúc động nói: "Anh nhớ em quá. Sau này đừng phá hư cuộc họp của anh như vậy. Nếu không, anh sẽ bị phá sản".
Hạ Tuyết cười ngọt ngào, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, kích động cười nói: "Em cũng vậy nhớ anh quá. Một tháng không gặp, em cũng sắp phát điên rồi ———— Hôn em đi".
Hàn Văn Hạo lập tức ôm chặt hông của cô, hôn mạnh trên môi của cô, sau đó hai nguời cuồng nhiệt hôn triền miên, càng hôn càng ngọt ngào, càng hôn càng cảm thấy khó dứt ra, Hạ Tuyết làm nũng nói với Hàn Văn Hạo: "Còn họp bao lâu nữa mới xong?"

"Hai giờ" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết, cúi đầu, cụng lên trán cô, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói ————
"Phải lâu như vậy à?" Hạ Tuyết thở dài một cái, rất mất mát.
Hàn Văn Hạo khẽ xoa thắt lưng Hạ Tuyết, ở trên môi của cô nhẹ nhàng hôn, cảm tính nói: "Qua hai giờ nữa, ba tháng sau chính là của chúng ta rồi, anh muốn ở bên em, bồi thường cho em gấp bội ———— Tối nay anh muốn ôm em ngủ ————"
Hắn nói xong, cũng đã khẽ cắn vành tai của cô, hai tay bắt đầu xấu xa.
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, thân thể nhẹ nhàng mềm nhũn, mặc cho nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi trên mặt mình, trên cổ, thậm chí muốn đi xuống, cô lại đẩy nhẹ hắn ra, cười ngọt ngào nói: "Anh biết không? Áo cưới của em đã xong, đang để ở Tân Nương Các, hôm nay anh có thời gian đi với em không?"
"Dĩ nhiên. Hôn lễ của chúng ta, anh muốn tham gia hết mọi thứ. Muốn cùng với em trải qua từng ngày hôn lễ" Hàn Văn Hạo lại hôn nhẹ lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, chỉ cần vừa tiếp xúc với thân thể của cô, máu trong người của hắn sôi lên, không nói nữa, ôm cả người cô lên, để trên ghế sofa, nặng nề đè lên, muốn hôn lên môi của cô, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, mỉm cười hỏi: "Chờ một chút, em nhớ tới một chuyện ————"
"Hả?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cổ của cô, ngửi mùi thơm trong cơ thể cô, chậm rãi  đáp.
"Hôn lễ cuả chúng ta ———— Trác Bách Quân có đến không? Hắn là em trai của anh ————" Hạ Tuyết nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tạm ngồi dậy, ngẩng mặt nhớ lại chuyện đã qua, Trác Bách Quân một mình đi Nhật Bản, sau đó mới biết được, theo ngày sinh của Trác Bách Quân và Hàn Văn Hạo, Hàn Trung Trí và Văn Giai hợp lại, sau khi chuẩn bị kết hôn thì mang thai Trác Bách Quân, cứ như vậy xem ra, Hàn Văn Hạo vẫn là anh trai ————
"Nghe nói hắn trở lại Nhật Bản, vẫn ở trong biệt thự, giống như đang đợi người nào đó ————" Chuyện này, Hạ Tuyết nghe Văn Vũ nói, bởi vì từ trước đến giờ, Văn Vũ và Trác Bách Quân qua lại thân thiết, chuyện kia đi qua, tính tình Trác Bách Quân đã thay đổi rất nhiều, chẳng qua lặng lẽ, thật lặng lẽ, thỉnh thoảng chỉ nói với Hàn Văn Vũ vài lời, nhưng vẫn rất từ chối người Nhà họ Hàn, nhất là Hàn Trung Trí.
"Anh cũng hi vọng hắn ———— Nhưng làm thế nào, mới có thể làm cho hắn nhanh chóng tiếp nhận nhà chúng ta? Chuyện này, tạm thời anh chưa nắm chắc ————" Hàn Văn Hạo nói.

Hạ Tuyết nghe lời này, ánh mắt chợt sáng lên.
Giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang. Trên cành cây chồi non xanh biếc, có mấy con chim nhỏ đang ríu rít kêu.
Nóc tòa nhà màu trắng, ở lưng chừng núi, giống như chôn giấu ở trong núi rừng xanh thẳm yên tĩnh, mặt nước hồ bơi lấp lánh màu xanh da trời, lướt lên gợn sóng.
Một chiếc xe thể thao, từ kia đầu đường núi chạy nhanh đến, cuối cùng dừng bên cạnh biệt thự.
Trác Bách Quân mặc áo sơ mi màu xanh dương, bỏ vào quần tây màu đen, dây lưng bên hông chiếu lấp lánh. Hắn im lặng nhấc cái túi từ siêu thị mua về bánh mì dài, trái cây, còn có tất cả ăn vặt, đóng cửa xe, sau đó đi tới trước rào chắn biệt thự, chuẩn bị đẩy cửa ra ————
"Tổng giám ————" Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.
Hai mắt Trác Bách Quân lập tức đỏ thắm quay đầu lại, nhìn con đường thanh vắng, không hề có bóng người, trong lòng của hắn đột nhiên yếu đuối một chút, đã rất nhiều, rất nhiều đêm, hắn có thể nghe được tiếng Tĩnh Đồng dịu dàng êm ái gọi mình, làm cho gan mật đều vỡ, khắc khoải nhớ thương, cảm giác chờ đợi, đem mình chơi đùa gần chết. Hắn cắn chặt răng, im lặng cố nén nước mắt, xách theo cái túi, đi vào rào chắn, nhưng lại nghe có người ở sau lưng gọi mình: "Trác Bách Quân"
Hắn sửng sốt.

Trác Bách Quân kích động xoay người, trong lòng chợt rơi xuống, nhìn Hạ Tuyết đứng ở trước mặt của mình, mỉm cười nhìn mình, hắn nhìn cô, hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết thay đổi nhìn hắn, giọng nhàn nhạt hỏi: "Anh đang đợi người nào sao?"
Trác Bách Quân không để ý tới cô, chỉ một mình đi thẳng vào rào chắn biệt thự, Hạ Tuyết cũng đi theo vào, quan sát bốn phía yên tĩnh, mỉm cười hỏi: "Anh vẫn ở nơi này à?"
"Ừ. Tôi thích một mình" Trác Bách Quân đi lên hồ bơi boong thuyền, có chút tò mò, xoay người, nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết đang nhìn chung quanh, hắn cau mày, nhìn người này nói: "Cô tìm đến tôi có chuyện gì?"
Hạ Tuyết nhìn Trác Bách Quân cười nói: "Tôi không thể tới thăm anh sao? Chúng ta là người một nhà mà"
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng xoay người, nhìn Hạ Tuyết, nhạo báng nói: "Cô còn chưa có vào cửa đó?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận