Hàn Văn Vũ tắm xong, tinh thần sản khoái, cầm khăn lông khô, vừa lau mái tóc ẩm ướt, vừa chuẩn bị cho mình ly rượu đỏ, lại nhớ tới lời Hạ Tuyết nói, hắn “chậc” một tiếng, mỉm cười, để ly rượu đỏ xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi, đi tới cửa sổ phòng ngủ, vừa uống vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ . . . . . ."Ừ?" Hắn kỳ quái nghiêng mặt, nheo mắt, nương theo ánh đèn dưới lầu, nhìn đến phía sau chiếc xe Mercedes có bóng người chớp động, hắn sửng sốt, ngạc nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm lấy mobile phone, bấm số di động Lynda. . . . . ."Alo . . . . ." Lynda đã ngủ rồi, cầm lấy mobile phone, giọng khàn khàn trả lời. . . . . ." Chuyện gì?"Hàn Văn Vũ tiếp tục nhìn bóng dáng dưới lầu, nhanh chóng hỏi: "Cô sắp xếp chỗ ở cho Hạ Tuyết chưa?""Chưa. . . . . . phải thứ hai tuần sau, mới dọn phòng, cô ấy nói cô ấy phải về nhà ngủ. . . . . . Làm sao vậy?" Lynda hỏi."Nhưng nhà cô ấy không phải đã cháy sao? cô ấy trở về nhà kia?" Hàn Văn Vũ hỏi lại."Chuyện này tôi cũng không rõ lắm . . . . . ." Lynda thật sự quá mệt mỏi, cầm mobile phone như vậy ngủ luôn. . . . . .Hàn Văn Vũ cúp điện thoại, nhìn kỹ phía sau xe, lập tức xoay người, lấy áo khoác màu xanh mặc vào, đi xuống lầu, nhanh chóng mở cửa lớn, lặng lẽ đi qua vườn hoa nhỏ, cuối cùng đi tới bên cạnh xe, nhờ ánh đèn đường, cúi người nhìn vào, quả nhiên là Hạ Tuyết đắp cái mền lông thật mỏng, giống như cong mèo nhỏ đáng thương cuộn tròn trên ghế xe, rất chật vật ngủ thiếp đi. . . ."Cô bé ngốc này, muốn ở trong xe ngủ, cũng cần phải mở hệ thống sưởi ấm a, thời tiết dưới hai mươi mấy độ, đắp mền mỏng, lạnh chết cô". Hàn Văn Vũ nói xong, nhẹ nhàng mở cửa xe, cẩn thận khom lưng nghiêng người chui vào, ôm ngang người nàng chui ra ….. Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, Hạ Tuyết không có chút nào phát giác mình bị người ta ôm trong ngực, chỉ vùi mặt lên vai Hàn Văn Vũ, thở o o. . . . . .Hàn Văn Vũ cúi đầu, nhìn người trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn, đơn thuần, giá lạnh, hắn nhàn nhạt cười, ôm nàng đi vào trong nhà, sau đó đi lên lầu, đi đến phòng khách . . . . . ."Ngủ thành như vậy, tôi đem cô ăn sạch, cô cũng không biết! Hừ!" Hàn Văn Vũ lắc đầu, ôm nàng đi vào khách phòng, sau đó đặt nàng lên chiếc giường êm ái, đắp chăn cho nàng ấm áp, cầm lấy bộ điều khiển máy điều hòa không khí, mở nhiệt độ ấm tối đa, lại khom lưng, đắp thêm chăn trên người nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trắng như tuyết nằm gối đầu, ngủ rất ngon, thậm chí vẻ mặt có chút đáng yêu . . .Hàn Văn Vũ nhịn không được nở nụ cười, vươn tay, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cao cao của nàng. . . . . .Hạ Tuyết giống đứa bé, xoay người, kéo chăn ngủ tiếp!Hàn Văn Vũ lại càng nhịn không được, mỉm cười, xác định hơi ấm từ từ lan ra, trong phòng ấm áp, hắn nhẹ nhàng tắt đèn, đóng cửa lại. . . . . .Hàn Văn Vũ vừa đi ra khỏi phòng, bấm điện thoại gọi cho Lynda . . . . . .Lynda không thể nhịn được nữa nói: "Ảnh đế, cậu đã lớn, không cần đến hát ru cho cậu ngủ chứ?""Mau chóng sắp xếp phòng cho Hạ Tuyết!" Hàn Văn Vũ cúp điện thoại, quay đầu lại, nhìn cửa phòng Hạ Tuyết, trong lòng thật sự có chút đau, cười nói: "Cô nhóc kia thật đáng yêu. . . . . . Thật đáng yêu. . . . . ."