***
‐ Việc này nói ra vừa hung hiểm lại vừa xảo hợp. Lúc ấy hiền điệt đứng trên bờ nhai, đúng lúc Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư phóng chưởng đến sau lưng đẩy hiền điệt rơi xuống vực. Hiền điệt gặp đại nạn mà không chết tiền đồ sau này nhất định sẽ rạng rỡ. Hiền điệt sau này võ công tăng tiến phải chăng là nhờ vào cây Linh Chi hình người nọ?
Chàng liền đáp:
‐ Vâng, đúng vậy.
Hạ Hầu Vân than:
‐ Hiền điệt lần ấy nhân họa mà đắc phúc đủ thấy mọi việc đều do thiên định, thành tựu võ công sau này của hiền điệt nhất định khó mà lường được.
Cốc Tang Điền ngồi bên cạnh xen vào:
‐ Hạ Hầu huynh không nên quá khen người trẻ, nếu nó mà chỉ dựa vào linh vật mà không chịu rèn luyện thì dù có nuốt được thần vật thành tựu sau này vẫn có mức độ mà thôi.
Đột nhiên lão đổi chủ đề câu chuyện nói:
[thiếu 1 đoạn]
... kế mọn dụ vào hang, giam họ trong ba tháng.
Mạnh Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi:
‐ Huynh và họ không thù không oán tại sao lại phải giam giữ họ?
Hạ Hầu Vân chau mày đáp:
‐ Đó vẫn là do thiên định, lần đó chúng ta quyết định phân chia đi hỗ trợ bát đại môn phái, trên đường tại hạ có nghe tin đồn họ có liên quan đến Hắc Y giáo nên tính dụ họ vào trong trang để tiêu diệt, sau đó nghĩ lại không thể vì một lời đồn mà giết người nên đành giam họ sâu trong hang. Sau này chứng thực lại họ không có liên quan đến Hắc Y giáo, sớm biết như thế thì ta đã mời họ tới liên thủ ngay từ đầu thì chúng ta chưa chắc đã thua Hắc Y giáo, không biết đó có phải là ý trời không?
Tuy Võ Lâm Thất Tuyệt khi đi chi viện cho bát đại môn phái bị thất bại bởi Hắc Y giáo nhưng họ vẫn là kỳ nhân trong võ lâm, với lại không thể lấy sự thành bại để luận anh hùng nên không khí của bàn tiệc vẫn ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng Phan Vân Tẩu Chu Thục Tuyền chỉ thu mình một góc chưa nói câu nào.
Độc Mục Cầm Khách Thượng Tử Đan thấy vậy bèn nói:
‐ Lần trước tại hạ ra quan ngoại chi viện cho Trường Bạch phái, giữa đường có đoạt được một con thiên lý mã của tên Tiểu Đầu Quỷ, sau đó hắn phát động cả phái Hoa Sơn truy tìm tại hạ, nay hắn còn gia nhập Hắc Y giáo để tìm kiếm tại hạ, hoàn cảnh của tại hạ nguy hiểm như thế mà tại hạ còn chẳng thèm buồn bực nữa là. Chu huynh mối thù của phái Nga My tuy không thể không báo, nhưng nếu cứ buồn bực như thế cũng chẳng ích gì. Nào tại hạ xin mời huynh một chén rượu.
Sau khi cạn chén Túy Lúy Càn Khôn Lã Quang Tài nói:
‐ Thần Long Tôn Giả Cốc lão huynh và Mạnh nữ hiệp lại đoàn viên. Nào chúng ta hãy mừng hai vị một chén lớn.
Mọi người vui vẻ cười nói bao u buồn chán nản đều tan biến hết. Sau khi tiệc rượu xong, sơn trang liền dâng trà thơm, Tôn Lan Đình liền hỏi Thần Cái Tang Nhân Hòa:
‐ Các sơn động ở Kinh Tử Quan đều đã bị vãn bối tra xét rõ, những người trước đây bị Hắc Y giáo giam giữ đều đã bị giết chết, gần sơn động của Ủy Lão Lão có nuôi độc xà, tiền bối nên phái các đệ tử Cái bang đi tra xét được rõ để tránh khỏi hy sinh vô ích.
Vừa nói chàng vừa rút ra một bao trong đó có bọc sáu con độc xà thân màu vàng nhỏ như sợi dây, đầu ly ti như hạt gạo, vì thân rắn quá nhỏ nên bị hơi ấm trong thân thể chàng sấy khô chứ không phải bị thối rữa. Đợi chúng nhân xem xong Nhân Nghĩa Hiệp Vương Hạ Hầu Vân liền nói:
‐ Đây là loại Kim Tuyến Độc Xà, loài này chỉ sinh trưởng ở Đông Doanh là loài rắn cực độc.
Thần Cái Tang Nhân Hòa nghiến răng nói:
‐ Mấy đệ tử Cái bang chúng ta vô cớ bị hại chết, bọn Hắc Y giáo thật là độc ác, Cái bang ta thề không đội trời chung với chúng.
Từ lâu Chu Thục Tuyền vẫn im lặng chợt thở dài nói:
‐ Mấy lão ma đầu đã ẩn cư đều gia nhập Hắc Y giáo, đến mức Ủy Lão Lão ở Lộc Nhi đảo cũng biến thành tay sai của Hắc Y giáo, mối thù của ta xem ra khó mà báo được.
Sau câu ấy chúng nhân chẳng ai lên tiếng nữa, không khí bỗng trở nên nặng nề trầm trọng. Bấy giờ Tôn Lan Đình mới lên tiếng đầy tự tin:
‐ Bọn Hắc Y giáo không việc ác gì không dám làm, nếu không diệt trừ ngay tất chúng lộng hành võ lâm. Nên biết một cây dễ bẻ cả rừng khó trừ, các vị tiền bối tuy lực ít thế mỏng sao không mời tất cả võ lâm anh hùng đến kết thúc với chúng một lần cho xong?
Cốc Tang Điền quát đồ đệ:
‐ Trước mặt các vị tiền bối chớ có ăn nói ngông cuồng, hiện nay Thiếu Lâm tự đã phát Anh Hùng thiếp chính là đúng ý của con chứ gì?
Hạ Hầu Vân nhẹ nhàng nói:
‐ Hiền điệt nói không sai, điều ấy ta cũng từng nghĩ tới nhưng cùng lúc Thiếu Lâm tự gửi Anh Hùng thiếp, ta đã chuẩn bị sau trận ác đấu với Hắc Y giáo trên Thiếu Lâm tự xong, nhân lúc thanh thế của Hắc Y giáo chưa kịp hồi phục ta lại hẹn chúng đến sơn trang quyết đấu may ra có thể thành công.
Vương Mai Sương vốn là người trực tính liền cất tiếng hỏi ngay:
‐ Tiền bối làm vậy là phân tán lực lượng của Thiếu Lâm tự rồi ư? Sao không kéo tất cả mọi người lên Thiếu Lâm quyết đấu một trận với Hắc Y giáo?
Hạ Hầu Vân hơi biến sắc đáp:
- Hiền điệt đâu biết thân phận của Thất Tuyệt trên võ lâm cực cao, đâu thể đến đó để họ điều khiển được. Hiện nay có rất nhiều người không muốn đến Thiếu Lâm mà muốn đến bản trang, nhưng đó hầu hết là những hậu bối. Huống hồ đến hay không đến Thiếu Lâm không quan trọng, với lại họ ước hẹn trước ta ước hẹn sau đâu có liên quan gì đến nhau đâu thể bảo ta phân tán lực lượng của họ được?
Kim Phát Man Bà thấy Hạ Hầu Vân dường như có ý giận liền trừng mắt nhìn Vương Mai Sương khiến nàng sợ hãi im lặng.
Đêm hôm ấy Tôn Lan Đình và sư phụ được thu xếp nghỉ ở trong một gian tịnh xá. Sáng hôm sau hai thầy trò ra đại sảnh thì nhận ra có thêm hai người nữa mới đến. Đó là một lão hòa thượng mập mạp có một bướu thịt trên mặt và một lão nhân gầy như que củi thái độ ngạo mạn. Thần Long Tôn Giả Cốc Tang Điền vừa nhìn thấy hai lão nhân nọ liền vòng tay cung kính hỏi:
‐ Nhị vị phải chăng là Sấu Sư Gia Công Tôn tiền bối và Độc Giác Thần Đà Pháp Nguyên tiền bối?
Sấu Sư Gia chỉ đảo đôi mắt trắng dã còn Thần Đà Pháp Nguyên thì bật cười hăng hắc nói:
‐ Mấy chục năm không gặp mà ngươi vẫn nhận ra chúng ta quả là khá lắm.
Đột nhiên Sấu Sư Gia hai mắt lóe tinh quang chăm chú nhìn Tôn Lan Đình nói:
‐ Gương mặt đầy thần khí, mắt thâu liễm tinh quang, phải chăng là kẻ nổi danh đương thời Tôn Lan Đình?
Tôn Lan Đình thấy lão quá ngạo mạn trong lòng không vui chỉ khẽ cúi người thi lễ nói:
‐ Đa tạ lão tiền bối đã quá khen chính là vãn bối.
Sấu Sư Gia ngồi xuống lạnh lùng nói:
‐ Để xem bản lĩnh của ngươi tới đâu. Tiếp sáu thành công lực của lão phu đây!
Dứt lời liền tung một chưởng về phía Tôn Lan Đình, lập tức một luồng nhu kình từ từ ập đến vây lấy chàng. Tôn Lan Đình không hề hoảng sợ liền vận kình lực xuất chiêu Đồng Tử Bái Quan m, chiêu này là để thể hiện sự kính trọng của hậu bối với tiền bối. Chàng cũng dùng nhu kình vì sợ làm hư đồ đạc trong đại sảnh. Hai chưởng va chạm không phát ra chút âm thanh nào. Tôn Lan Đình ung dung mỉm cười như chưa hề sử dụng hết công lực.
Sấu Sư Gia thấy công lực của chàng còn mạnh hơn cả Võ Lâm Tam Kỳ thì cười nhạt nói:
‐ Tiếp bảy thành công lực của lão phu!
Tôn Lan Đình liền thấy kình lực đại tăng liền vận đủ mười thành công lực chống lại. Thấy chàng đỡ được bảy thành công lực của mình Sấu Sư Gia gật gù nói:
‐ Thử tám thành xem sao!
Lão không hổ là Thần Hành Vô Ảnh, Quỷ Khốc Thần Sầu tám thành công lực như Thái Sơn đè xuống Tôn Lan Đình, chàng chỉ có thể miễn cưỡng đón đỡ giữ được thế quân bình.
Sấu Sư Gia quát lớn:
‐ Đỡ chín thành công lực của ta!
Tôn Lan Đình liền cảm thấy một luồng kình lực cường đại ập đến đẩy chàng liên tiếp thối lui đến năm bước mới dừng lại được, thì bất chợt chưởng lực được thu về.
Sấu Đầu Đà buông tiếng cười quái dị nói:
‐ Tiểu tử ngươi quả nhiên danh bất hư truyền. Lần nào lão phu xuống núi trừ Bất Lão Thần Quân còn lại không ai có thể tiếp được tám thành công lực của ta...
[thiếu một đoạn]
... cười ha hả nói:
‐ Công Tôn tiền bối ta có thể nói trừ một vài vị tiền bối kỳ dư hiền điệt xứng đáng là võ lâm đệ nhất cao thủ. Hiền điệt mau ngồi xuống đây chúng ta cùng bàn đại sự.
Sau khi chàng ngồi xuống liền nghe Kim Phát Man Bà hỏi:
‐ Lần này không biết chúng ta có nên tham dự cuộc tỉ thí ở Thiếu Lâm tự không?
Sấu Sư Gia Công Tôn Cửu đảo tròn đôi mắt nói:
‐ Tham dự là gì? Tốt nhất là chúng ta ở đây tĩnh dưỡng dĩ dật đãi lao chờ khi bọn Hắc Y giáo đến chúng ta sẽ dạy cho bọn chúng một bài học.
Hạ Hầu Vân tiếp lời:
‐ Lão tiền bối nói chí phải, đến lúc đó chúng ta chỉ cần báo cho Thiếu Lâm tự một tiếng là xong.
Độc Giác Thần Đà Pháp Nguyên cũng tán đồng nói:
‐ Thực lực của bọn Hắc Y giáo bất quá dựa vào bản lãnh bọn Tứ Đại Thiết Vệ của Lãnh Diện Tú Sĩ. Chúng ta chỉ cần mời Bất Lão Thần Quân và Nam Bắc Song Tẩu. Đợi khi họ đến, bọn Tứ Đại Thiết Vệ sẽ do lão phu, Công Tôn huynh, Bất Lão Thần Quân và hiền điệt đây là đủ đối phó, còn lũ ma đầu khác sẽ do Thất Tuyệt và Nam Bắc Song Tẩu xuất lĩnh quần hùng tiêu diệt hết bọn chúng. Vì thế chúng ta chẳng cần đến Thiếu Lâm tự làm gì?
Chúng nhân thấy vậy cũng không tiện phản đối, thấy mọi người không nói gì, Vương Mai Sương liền nói với Kim Phát Man Bà:
‐ Con nhất định phải đến Thiếu Lâm lần này, vì con đã nhận Anh Hùng thiếp của bọn họ.
Hạ Hầu Vân nghe thấy vậy liền cười nói:
‐ Hiền điệt đi chuyến này cũng tốt, tiện thể nói với bọn họ chúng ta không tới được. Nếu Thiếu Lâm không tiêu diệt được hay thất bại thì nhắn với quần hùng mời họ tới bản trang để tiếp tục quyết chiến với bọn Hắc Y giáo.
Vương Mai Sương liền quay sang Tôn Lan Đình hỏi:
‐ Đến lúc ấy huynh có thể đến Thiếu Lâm tự không?
Vì đang ở trước mặt sư phụ nên Tôn Lan Đình không dám tự quyết. Cốc Tang Điền nói:
‐ Lúc ấy ta có việc cần con. Con không thể đi Thiếu Lâm được.
Nghe thấy thế Vương Mai Sương nhíu mày không nói gì. Đúng lúc ấy có một tráng đinh hốt hoảng chạy vào trong trang dâng lên đột mảnh giấy cho Hạ Hầu Vân nói:
‐ Xin trang chủ xem qua!
Hạ Hầu Vân liếc qua sắc mặt trở nên giận dữ nói:
‐ Bọn Hắc Y giáo thật khinh người thái quá!
Lão đưa mảnh giấy cho Cốc Tang Điền tay kia vỗ mạnh xuống bàn thân hình vọt ra ngoài đại sảnh nhanh như chớp chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Cốc Tang Điền nhìn qua tờ giấy cũng biến sắc đọc lớn:
“Bản chưởng môn đã thu hồi con thiên lý mã tạm tha mạng cho Thất Tuyệt. Chưởng môn phái Hoa Sơn Vương Cường”.
Chúng nhân xem xong ai nấy đua nhau phi thân ra ngoài, mọi người thấy Hạ Hầu Vân đứng bất động trên sườn núi, liền phóng lên. Lúc này chỉ có một mình Hạ Hầu Vân không còn ai khác.
Hạ Hầu Vân thấy mọi người đến liền chỉ tay về hướng Bắc nói:
‐ Mọi người nhìn xem!
Chúng nhân nhất loạt nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một bóng nhân ảnh mờ mờ đang khuất dần vào vùng núi non trùng điệp khoảng cách lại quá xa dẫu đuổi theo cũng không kịp.
Hạ Hầu Vân thở dài than:
‐ Giữa thanh thiên bạch nhật mà để tiểu tử đó vào sơn trang đánh cắp ngựa đúng là xấu hổ quá đi mất!
Mọi người im lặng quay trở lại sơn trang. Chợt Thần Long Tôn Giả sực nhớ ra điều gì liền nói:
‐ Lão phu và lệnh đồ có việc cần đi gấp đành tạm biệt mọi người vậy.
Hạ Hầu Vân liền hỏi:
‐ Lệnh điệt là một trong những người trọng yếu để chống lại Tứ Đại Thiết Vệ, Cốc huynh có việc gì quan trọng có thể nói ra cho mọi người biết được không?
Thần Long Tôn Giả Cốc Tang Điền cười nói:
‐ Lão phu và lệnh đồ có một chút việc riêng cần giải quyết nhưng sẽ quay về đúng thời hạn lão đệ hãy yên tâm.
Dứt lời lão liền ra hiệu cho Tôn Lan Đình ra ngoài đại sảnh, lão nghiêm mặt nói nhỏ:
‐ Con hãy theo kế hoạch mà hành sự đúng ước hẹn ta sẽ quay về.
Tôn Lan Đình bái biệt sư phụ liền phi thân đến thành Nam Dương. Sau khi mua một đống lương khô chàng liền quay lại đường quan đạo dẫn đến núi Lô Sơn, tìm một nơi kín đáo ẩn thân quan sát những hành nhân qua lại trên đường.
Chàng ẩn thân trên núi liên tiếp hai ngày, đến ngày thứ hai thì thấy Vương Mai Sương lưng đeo trường kiếm chậm rãi đi về hướng Bắc, chắc là nàng đang trên đường phó hội ở Thiếu Lâm tự. Đêm hôm đó trên quan đạo vắng người bỗng xuất hiện hai bóng đỏ phi hành rất nhanh từ phương Nam đến, nhìn kỹ thì ra là hai Phiên Tăng, theo sau là hơn mười hắc y nhân bịt mặt. Sau đó lại có hai nhân ảnh chập chờn như ma quỷ vượt qua, hóa ra đó là Hoàng Bào Khách Hạ Phi và Khô Trúc Thiền Sư Trí Năng. Chàng biết suy đoán của mình không sai, việc quan sát không còn cần thiết nữa chàng liền vận khí điều tức khôi phục lại sức lực đã mất sau hai ngày mệt mỏi.
Cùng lúc ấy Vương Mai Sương cũng đã đến Lâm An nàng định vượt qua Đăng Phong nhưng thấy còn dư nhiều thời gian nên rẽ sang Lạc Dương. Khi nàng đến Lạc Dương trời đã gần tối đang định tìm một khách điếm để nghỉ trọ thì nghe thấy sau lưng có tiếng hỏi:
‐ Giáo chủ lần này đến Lạc Dương có việc gì thế?
Nàng quay đầu lại thì ra đó là Ngô Tiêu Côn người đang được giang hồ đồn đại là đã thất tung.
Nàng vội hỏi:
‐ Thì ra là huynh, ba vị lệnh sư bị ám hại không biết gần đây huynh tạm lánh ở đâu?
Ngô Tiêu Côn vờ tỏ vẻ đau khổ nói:
‐ Ngày ấy tại hạ có việc cần ra ngoài khi trở về thì thấy ba vị sư phụ bị ám toán, tại hạ bôn ba khắp nơi tìm hung thủ không ngờ lại bị thiên hạ ngộ nhận là thất tung. Lần này giáo chủ đi qua Lạc Dương phải chăng là đang định đi phó hội ở Thiếu Lâm tự?
Vương Mai Sương nghe gã luôn miệng gọi mình là “giáo chủ” nàng cười thầm đáp:
‐ Đúng vậy.
Ngô Tiêu Côn cười nịnh nói:
‐ Nếu giáo chủ muốn tìm khách điếm xin theo chân tại hạ.
Vương Mai Sương liền đáp:
‐ Vâng tiểu muội chính là đang muốn như vậy.
Sau đó hắn dẫn nàng đi lòng vòng các phố rồi dẫn nàng đến một khách điếm mới khai trương, vào lúc đó khách điếm đã chật cứng các lữ khách.
Một tên tiểu nhị vội chạy ra đón, hắn liền ra hiệu và hỏi:
‐ Tiểu nhị có còn phòng hảo hạng không?
Tiểu nhị thấy hắn ra hiệu liền hiểu ý vồn vã đáp:
‐ Có, có chứ. Lữ điếm của chúng tôi mới khai trương tất cả phòng ốc đều sạch sẽ thanh nhã đảm bảo quý khách sẽ hài lòng. Mời nhị vị vào!
Lữ điếm này quả là không nhỏ Vương Mai Sương theo chân tiểu nhị vượt qua hai lượt nhà cửa mới đến một gian tiểu viện, hai bên đường trồng đầy cây cảnh vô cùng thanh nhã, cạnh phòng ngủ còn có hai căn phòng khác và một khách sảnh đầy đủ đồ gia dụng tất cả đều vô cùng sạch sẽ.
Tiểu nhị cười nói:
‐ Đây là phòng hạng nhất ở đây không biết quý khách có hài lòng không?
Ngô Tiêu Côn nói:
‐ Được ta sẽ bao hết gian tiểu viện này, đừng cho người khác vào làm phiền bọn ta, và dọn lên đây một bàn tiệc ngay bây giờ.
Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ lui ngay. Chỉ một lát sau tiểu nhị đã dâng trà lên và tiệc rượu cũng được bày ra ngay sau đó.
Ngô Tiêu Côn nói với Vương Mai Sương:
‐ Tại hạ đến Lạc Dương sớm hơn giáo chủ một chút xin tự coi là chủ tiếp khách. Mong giáo chủ không chê.
Kinh nghiệm giang hồ của Vương Mai Sương còn ít ỏi, nàng đâu ngờ được sự gian trá, liền vôi đáp:
‐ Huynh không cần phải khách sáo như vậy. Không biết lần này huynh đến đây để làm gì?
Ngô Tiêu Côn vội đáp:
‐ Tại hạ cũng đang định đến Thiếu Lâm tự. Chúng ta cùng đường tại hạ xin được đồng hành cùng giáo chủ nếu giáo chủ bằng lòng từ nay xin được theo hầu.
Vương Mai Sương liền đáp:
‐ Bất tất phải như vậy, Bạch Y giáo chúng ta coi như giải tán rồi.
Nàng vừa nói vừa mỉm cười hai mắt long lanh, má hây hây đỏ diễm lệ phi thường. Lạc Dương tuy là nơi phồn hoa đô hội nhưng cũng khó tìm được mỹ nhân nào đẹp như nàng.
Ngô Tiêu Côn nghĩ thầm: “So với Hồng Y Tiên Tử Dương Tuệ Trinh cô nương này còn hơn xa, nếu ta may mắn được kết bạn với nàng thì đúng là đại hạnh”.
Hai người ăn uống xong, Ngô Tiêu Côn đứng đậy nói:
‐ Giáo chủ đi đường đã mệt nên nghỉ ngơi cho sớm.
Nói xong hắn liền đi về một gian phòng khác. Vì đã trót uống hai chén rượu nàng thấy trong người nóng bừng, liền vội đóng cửa, rút Tuệ Kiếm đặt dưới gối, cởi bớt y phục định đi ngủ. Đột nhiên nàng cảm thấy đầu nặng dần tưởng là do tửu lực phát tác liền dựa đầu vào thành giường nhắm mắt dưỡng thần. Nào ngờ nàng đột nhiên cảm thấy rạo rực trong người, khí huyết lưu chuyển mạnh mẽ... Nàng nhớ đến một người đó là một thiếu niên anh tuấn đó chính là vị hôn phu của nàng Tôn Lan Đình.
Thực là quái dị, nàng vừa nhớ đến Tôn Lan Đình, thì chàng đã xuất hiện trước mặt nàng mỉm cười dịu dàng. Nàng mơ màng nhìn chàng, quả đúng là chàng, lẽ nào đây là mơ? Nàng nhìn kỹ thêm người trước mắt cũng tuấn tú nhưng không bằng Tôn Lan Đình, thần khí còn kém xa chàng, người này là ai? Sao dám vào phòng nàng lúc nửa đêm, phải chăng đang có âm mưu gì?...
Nghĩ đến đó Vương Mai Sương giật mình, liền cố vịn vào thành giường ngồi dậy chỉ vào người đó quát lớn:
‐ Ngươi là ai?
Câu hỏi vừa thốt ra, nàng đã nhận ra, đó chính là Ngô Tiêu Côn, nàng bật ra một tiếng “á” thì đã nghe tiếng cười ha hả của hắn:
‐ Giáo chủ xinh đẹp như thiên tiên, Ngô mỗ ái mộ đã lâu, đêm nay biết giáo chủ đang tĩnh mịch nên đến xin hầu tiếp.
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, nàng ngẩn người nhìn hắn không biết nên làm gì? Ngô Tiêu Côn vươn tay nhanh nhẹn đẩy nàng ngã ra giường. Nàng định ngồi dậy thì đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực không thể nào cử động được. Nàng sực tỉnh nghĩ thầm: “Nguy rồi, ta đã trúng ngụy kế của tên tiểu tử này rồi!”.
Nàng cố gắng hết sức lần tay xuống dưới gối rút thanh Tuệ Kiếm ra, kiếm vừa vào tay thì sức lực liền khôi phục trừ đầu còn cảm thấy hơi choáng váng ra kỳ dư không có biểu hiện gì khác lạ.
Vương Mai Sương liền phóng lên, Tuệ Kiếm chuyển động phóng ra từng luồng ánh sáng phủ chụp lên người Ngô Tiêu Côn. Hắn không thể tưởng tượng được nàng có thể hồi phục mau chóng như vậy, trong lúc bất ngờ, hắn cố gắng dịch thân tránh né. “Soạt” một tiếng, ống tay áo trái đã bị tiện phăng, hắn kinh hãi nghĩ thầm: “Thực là kỳ lạ, Mê Hồn Thôi Xuân tán ta xin được của tên Nhân Yêu Triệu Tú Nam đã từng phá hoại trinh trắng của biết bao thiếu nữ lại không có tác dụng gì, chẳng lẽ nàng ta có công lực thâm hậu tới mức chế ngự được cả dược lực?”.
Hắn vội lùi lại vài bước thấy thân hình của Vương Mai Sương khi đáp xuống lảo đảo như sắp ngã. Lúc đấy nàng chỉ có thể vịn vào thành giường miễn cưỡng giữ cho thân mình đứng thẳng. Hắn nhìn kỹ thấy hai má nàng ửng đỏ, đôi mắt long lanh ướt át liền biết dược lực đã phát huy tác dụng.
Lần này hắn cẩn thận hơn nói:
‐ Giáo chủ hình như đang say, xin để tại hạ đỡ người lên giường nghỉ ngơi.
Gã vừa nói vừa bước tới tả thủ chộp vào vai phải của nàng hữu chưởng áp tới ngực của nàng. Bấy giờ toàn thân của Vương Mai Sương mềm nhũn nhưng thần trí lại hoàn toàn tỉnh táo, nàng định tả thủ sử dụng hư chiêu hữu chưởng mới là thực chiêu, trong bóng tối lấp lóe ánh sáng, Tuệ Kiếm quét tới hữu chưởng của hắn.
Ngô Tiêu Côn lại bị buộc phải lùi lại hai bước, hắn nhìn thấy thanh kiếm trong tay Vương Mai Sương mỗi lần xuất chiêu đều tỏa ra ánh sáng dài hơn thước thì biết đó là thần vật, liền không dám chậm trễ lùi lại một bước nữa rút cặp Tiên Nhân Chưởng ra.
Hắn liền tách ra song thủ mỗi tay cầm một chiếc, hữu thủ chĩa về phía Vương Mai Sương cười gằn nói:
‐ Mỹ nhân đã trúng Mê Hồn Thôi Xuân Tán của bản thiếu gia, có chống cự cũng vô ích, chi bằng buông kiếm đầu hàng, đêm nay cùng ta hoan lạc, ta sẽ tha mạng cho. Bằng không sau khi thất thân rồi cô cũng chưa chắc đã được toàn mạng.
Dứt lời cặp Tiên Nhân Chưởng gõ vào nhau đánh “ong” một cái. Vương Mai Sương biết nàng còn có thể tỉnh táo đến tận bây giờ hoàn toàn là nhờ vào dị năng của thanh Tuệ Kiếm chứ còn thân thể nàng đã hoàn toàn vô lực không thể động thủ được nữa, nếu kiếm bị đoạt mất nàng khó mà giữ được trong trắng của bản thân.
Tự biết khó thoát thân, nàng liền nghiến răng rít lên một tiếng nho nhỏ định quay ngược kiếm tự sát, bỗng nhiên cửa sổ bật tung một thân ảnh phóng vụt vào, khi vừa chạm đất, bóng nhân ảnh đó đã quát to:
‐ Hay cho tiểu tử, nhà ngươi lại dám lộng hoành tại đây, tác yêu tác quái coi trời bằng vung, lần này ta tha cho vì vô tri, còn không mau cút đi!
Ngô Tiêu Côn nhận ra đó là thượng cấp của gã Nhân Yêu Triệu Tú Nam, gã không dám nói gì liền phi thân ra khỏi cửa biến mất trong màn đêm. Thì ra lữ điếm này nằm dưới quyền cai quản của phân đà Lạc Dương, nhân vì sắp đến ngày ước hẹn giữa Thiếu Lâm và Hắc Y giáo nên mọi việc đều được giám sát một cách chặt chẽ. Đêm nay Nhân Yêu Triệu Tú Nam nghe nói Ngô Tiêu Côn dẫn một thiếu nữ vào lữ điếm liền hỏi thăm, nghe tả lại hắn liền đoán ra ngay đó là Vương Mai Sương, y liền nổi giận xung thiên vì nghĩ Ngô Tiêu Côn dám tranh giành mỹ nhân trong mộng của mình, hắn liền tức tốc đến ngay vô hình trung đã kịp giải cứu cho nàng.
Tên họ Triệu cười cợt nhả:
‐ Giáo chủ mỹ nhân, tên tiểu tử kia chẳng biết thương hương tiếc ngọc dám bức hiếp nàng ngay trong địa phận của ta, chỉ cần nàng gật đầu ta sẽ lập tức cắt đầu hắn mang về đây cho nàng.
[thiếu 1 đoạn]
Vương Mai Sương bị trường bào của hắn cuốn lấy kéo rơi cả kiếm xuống đất toàn thân vô lực ngả ra giường.
Liền đó liên tiếp những tiếng loảng xoảng của mái ngói bị vỡ cùng tiếng cửa sổ bị phá bung, hai lão nhân tóc bạc như cước phóng vụt vào. Nhân Yêu kinh hoàng liền chuyển thân nhìn lại thấy đường rút lui bị chặn, y liền ngấm ngầm nghĩ kế thoát thân.
Hai lão nhân thấy vậy bật cười ha hả, còn Nhân Yêu thì run như cầy sấy.
Lão nhân đứng chặn ở cửa nói:
‐ Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi dám dùng thủ đoạn đê hèn ám toán giáo chủ của chúng ta, khôn hồn thì mau trao thuốc giải ra đây, nếu không chớ trách lão phu độc ác.
Triệu Tú Nam liền cười nịnh hót nói:
‐ Hai vị tiền bối chớ hiểu lầm, giáo chủ đây là bị kẻ khác ám hại, tiểu nhân đi qua đây mới xông vào định giải cứu chứ không có ý gì khác!
Lão nhân trên mái nhà phóng xuống nói:
‐ Ngươi đừng hòng xảo biện vô ích, ngươi là đồ tôn của m Dương lão quái, giáo chủ của bọn ta rõ ràng bị trúng Mê Hồn Thôi Xuân Tán của ngươi, khôn hồn thì giao thuốc giải ra ngay.
‐ Vãn bối biết dù có giải thích thế nào thì nhị vị tiền bối cũng không tin, giáo chủ đây đúng là bị trúng Mê Hồn Thôi Xuân Tán nhưng tuyệt không phải do vãn bối hạ thủ. Nếu bây giờ vãn bối giao thuốc giải ra thì nhị vị tiền bối có thể tha cho vãn bối một con đường sống chăng?
Lão nhân đứng chắn ở ngoài cửa cũng đã bước vào phòng nói:
‐ Bọn ta muốn giết ngươi thật dễ như trở lòng bàn tay, dẫu ngươi có bay lên trời hay chui xuống đất cũng không thoát, bất quá nếu ngươi chịu giao giải dược ra chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống. Còn không mau đưa ra đây!
Nhân Yêu Triệu Tú Nam nghe vậy mừng húm, không dám chậm trễ liền rút từ trong người ra một chiếc bình nhỏ đổ một chút phấn đỏ vào chén trà đặt ở trên bàn nói:
‐ Giải dược đây, xin nhị vị tiền bối cứ tùy tiện, vãn bối xin cáo lui trước!
Dứt lời y liền chuyển thân định đi ra. Nhưng một lão nhân đã vươn tay chặn lại nói:
‐ Khoan đã làm sao bọn ta biết đây là giải dược thật chứ?
Triệu Tú Nam dừng bước cười nịnh nói:
‐ Vãn bối nào dám lừa gạt bậc trưởng thượng. Lão tiền bối quá đa tâm rồi!
Lão nhân kia liền cầm chén thuốc tiến lại gần Vương Mai Sương, lão điểm vào Nhuyễn Ma huyệt của nàng rồi đổ chén thuốc vào miệng nàng rồi vung tay giải huyệt chăm chú quan sát động tĩnh. Chưa tới một khắc, Vương Mai Sương “oẹ” một tiếng nôn ra thứ nước màu vàng, thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo, thể lực cũng đã khôi phục.
Nàng liền phóng xuống giường, mặt đỏ ửng đầy tức giận tới trước mặt Nhân Yêu hằn học nói:
‐ Tuy tiểu tử này không phải người ám hại ta nhưng cũng là đồng bọn với tên bại hoại ấy.
Triệu Tú Nam luống cuống nói:
‐ Xin giáo chủ chớ có hiểu lầm tại hạ chỉ có mỹ ý... à không, chỉ có... hảo ý mà thôi.
Một lão nhân không đợi y nói hết câu đã quát lên:
‐ Câm miệng lại. Cút mau!
Triệu Tú Nam ấp úng vâng vâng dạ dạ liền cúp đuôi chuồn thẳng. Hai lão nhân ấy chính là Nam Bắc Nhị Tẩu, sau khi chia tay với Vương Mai Sương tại Manh Sơn, nhân vì không bao lâu nữa tới ngày ước hẹn với Thiếu Lâm và Hắc Y giáo, tuy nhị lão còn phân vân chưa quyết định có tham gia đại hội hay không?
Nhưng nghe tin đồn Võ Lâm Tam Kỳ bị ám hại nên họ liền ở lại thành Lạc Dương quyết tâm truy tìm cho ra hung thủ. Đêm nay vì họ trông thấy Ngô Tiêu Côn liền âm thầm bám theo tới đây, không ngờ lại bắt gặp Nhân Yêu đang sắp sửa cưỡng bức Vương Mai Sương.
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên nói:
‐ Lữ điếm này thuộc quyền cai quản của Hắc Y giáo, chúng ta hãy rời khỏi đây rồi hẵng nói chuyện thì hay hơn.
Vương Mai Sương đồng ý, liền khoác thêm trường bào, đeo Tuệ Kiếm vào lưng rồi nói:
‐ Xin mời nhị vị tiền bối.
Ba bóng nhân ảnh phóng vụt ra khỏi lữ điếm không lâu sau họ đã đến trước cửa một lữ điếm khác.
[thiếu 1 đoạn]
... vào lữ điếm. Điếm tiểu nhị vừa đi vừa nói:
‐ Bản điếm nổi tiếng ở Lạc Dương này đã lâu, vườn sau rất đẹp và thanh tịnh đảm bảo quý khách sẽ hài lòng.
Một người trong đoàn khách nói:
‐ Được chúng ta sẽ bao hết tất cả dãy phòng sau vườn, nhưng chúng ta đông người lắm liệu có đủ phòng không?
Nam Tẩu nghe giọng nói của người này liền nhận ra là người quen, Bắc Tẩu và Vương Mai Sương.
[thiếu 1 đoạn]
‐ Phải chăng là Bất Lão Thần Quân Lưu đại ca?
Người vừa nói với điếm tiển nhị liền bước ra, đó là một vị thiếu niên công tử niên kỷ ước chừng hai lăm hai sáu, hắn nắm lấy tay Nam Tẩu vui mừng nói:
‐ Thì ra là nhị vị hiền đệ đệ cũng ở đây. Vậy thì chúng ta ở chúng cho vui.
Tiểu nhị càng lấy làm lạ vì lão nhân lại gọi vị công tử trẻ đó là đại ca còn vị công tử nọ lại gọi họ là hiền đệ, xưa nay gã chưa bao giờ nghe thấy chuyện kỳ lạ như thế.
Bất Lão Thần Quân nhìn thấy Vương Mai Sương liền chào nàng cười ha hả nói:
‐ Cô nương còn nhớ tiểu Linh Lưu Bất Thần không?
Vương Mai Sương biết tiếng Bất Lão Thần Quân hình dáng trẻ trung nhưng tuổi đã quá trăm, nàng liền cung kính thi lễ nói:
‐ Vãn bối xin tham kiến Thần Quân trước đây có gì mạo phạm xin tiền bối lượng thứ.
Bất Lão Thần Quân vội tránh thân trả lời:
‐ Cô nương cứ xưng vãn bối khiến ta không dám đảm đương. Từ nay về sau chúng ta chỉ cần coi như là bằng hữu vong niên.
Rồi lão liền chỉ vào đoàn người nói với Song Tẩu:
‐ Bởi vì tiểu nữ đang lâm bệnh nên chúng ta xin vào trong nghỉ trước, các vị mau thu dọn hành lý đến ở chung với chúng ta cho vui.
Dứt lời cả đoàn người tiến vào trong hậu viện. Lát sau, điếm tiểu nhị trở ra nói với Nam Bắc Song Tẩu:
‐ Vị công tử có nói tiền phòng của các vị đã được thanh toán hết, mời các vị theo tiểu nhân vào hậu viện.
Vương Mai Sương và nhị lão liền theo tiểu nhị vào hậu viện, trong hậu viện cây cối um tùm rất thanh tĩnh, giữa vườn hoa là mười tám gian phòng có cả một đại sảnh đèn thắp sáng trưng, tuy đang có đông người tụ họp nhưng vẫn yên tĩnh vô cùng.
Bất Lão Thần Quân vội ra nghênh đón ba người vào đại sảnh. Bắc Tẩu Hạ Hầu Đan hỏi:
‐ Lần này bọn đệ hạ sơn tìm đại ca khắp nơi không gặp, không ngờ lại gặp mặt tại Lạc Dương này, đại ca lần này đến Lạc Dương không hiểu có chuyện gì thế?
Lưu Linh Hư nhíu mày nói:
‐ Vì tiểu nữ bị mắc bệnh tương tư không thuốc gì chữa khỏi nên ta phải đưa nó đi tìm ý trung nhân may ra tác hợp được thì bệnh của tiểu nữ mới có cơ chữa khỏi.
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên cười ha hả nói:
‐ Cái bệnh tương tư tiểu đệ chỉ mới nghe nói chứ chưa được tận mắt thấy qua không hiểu có thể cho tiểu đệ gặp hiền điệt nữ một chút được chăng?
Lưu Linh Hư nói:
‐ Các vị hãy theo ta.
Ba người theo chân Lưu Linh Hư đến một căn phòng nhỏ ở cuối dãy.
Vương Mai Sương nhìn vào chỉ thấy một thiếu nữ trẻ mặt mày đờ đẫn si si ngốc ngốc ngồi tựa vào một chiếc trường kỷ, hai bên là hai trung niên thiếu phụ dáng vẻ như là người hầu, hai tay thiếu nữ ôm chặt lấy một cuộn tranh như sợ ai đó đoạt mất.
Vương Mai Sương thấy mặt thiếu nữ đó trắng bệch không một chút sức sống, đôi lông mày nhíu lại đầy u oán tội nghiệp. Thỉnh thoảng miệng nàng mấp máy vài tiếng nho nhỏ:
‐ Lan ca ca ơi... Lan ca ca...
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên nhìn nàng gọi nhỏ:
‐ Hương nhi có nhị vị thúc thúc đến thăm cháu đây, cháu ngẩng đầu lên xem nào!
Lưu U Hương hình như nhận ra họ, đưa cặp mắt lờ đờ nhìn lên, khẽ thở dài, cuộn tranh trong tay nàng trải ra nàng lại cúi đầu xuống nhìn vào trong tranh, Vương Mai Sương cũng nhìn theo liền buột miệng thốt lên một tiếng “a” trong lòng chấn động vì hàng chữ: “U Lan Thổ Hương, Tôn Lan Đình kính đề”.
Nàng nửa tin nửa ngờ quay ra hỏi Bất Lão Thần Quân:
‐ Xin hỏi tiền bối ý trung nhân của lệnh nữ là ai?
Bất Lão Thần Quân uất hận nói:
‐ Chính là tiểu tử Tôn Lan Đình!
Vương Mai Sương một lần nữa lại chấn động, nàng liền cố áp chế khích động đứng im bất động không nói gì. Nam Bắc Song Tẩu biết mối quan hệ giữa nàng và Tôn Lan Đình liền đưa mắt ra hiệu cho Bất Lão Thần Quân nhưng hình như lão không hiểu cứ sự thật mà đáp. Nam Tẩu Gia Cát Nguyên đành cười ha hả để khỏa lấp chuyện nói:
‐ Hiền điệt nữ hãy còn mê sảng tốt nhất chúng ta ra ngoài nói chuyện. Vương cô nương đi đường xa mệt mỏi lại trúng ám toán của Nhân Yêu cũng nên đi nghỉ sớm đi.
Bất Lão Thần Quân đưa mắt lên thấy thần sắc của Vương Mai Sương nhợt nhạt liền hậm hực hỏi:
‐ Cô nương có bị làm sao không?
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên đáp hộ:
‐ Vương cô nương nói bị trúng độc thủ của Ngô Tiêu Côn đệ tử của Võ Lâm Tam Kỳ, may mà bọn đệ đến kịp thời chứ không thì nguy rồi.
Bất Lão Thần Quân tức giận nghiến răng nói:
‐ Tên tiểu tử họ Ngô và tên khốn nạn Nhân Yêu ấy mà để lão phu bắt được thì sẽ chết chẳng toàn thây.
Vừa nói chúng nhân vừa đi ra ngoài sảnh. Bất Lão Thần Quân dường như rất quan tâm đến Vương Mai Sương nói:
‐ Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nương hãy đi nghỉ, chúng ta đều là người một nhà không phải khách sáo gì hết.
Vương Mai Sương liền về phòng mình, nàng không cởi y phục mà nằm xuống giường, nhớ tới Tôn Lan Đình nàng liền cảm thấy vừa yêu vừa hận:
“Nam nhân thật khó tin, đã thay lòng đổi dạ mà ngoài mặt vẫn che giấu được”.
Cả đêm nàng trằn trọc không ngủ được, trời vừa sáng nàng liền ra khỏi phòng. Nam Bắc Song Tẩu và Bất Lão Thần Quân đã dậy từ sớm đang hướng về phía đông tập hít thở, nàng chờ họ tập xong liền tiến lại hỏi:
‐ Vãn bối cần phải đến Thiếu Lâm tự nên không tiện ở lại lâu, xin được phép cáo từ, đến lúc ấy không hiểu các vị tiền bối có thể đến Thiếu Lâm được không?
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói:
‐ Chuyện đó chúng ta còn chưa quyết định, dẫu có đến chúng ta cũng không tiện công khai lộ diện, khi nào cần chỉ ngấm ngầm tương trợ mà thôi.
Vương Mai Sương chợt nhớ ra một chuyện nàng vội hỏi:
‐ Khi vãn bối rời khỏi Phi Vân sơn trang có nghe Hạ Hầu Vân tiền bối nói có lời mời ba vị tiền bối đến đó chẳng hay ba vị tiền bối đã nhận được thiếp mời chưa?
Bất Lão Thần Quân nhìn Song Tẩu hỏi:
‐ Lão phu chưa nhận được chẳng hay nhị vi hiền đệ đã nhận được chưa?
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên đáp:
‐ Bọn đệ cũng chưa nhận được.
Bắc Tẩu Hạ Hầu Đan hỏi:
‐ Không biết Hạ Hầu Vân ước hẹn bọn Hắc Y giáo lúc nào và ở đâu?
Vương Mai Sương đáp:
‐ Vào bảy ngày sau hôm ước hẹn của Thiếu Lâm và Hắc Y giáo vào đúng giờ Hợi địa điểm là Phi Vân sơn trang.
Lưu Linh Hư trầm ngâm một lúc rồi đáp:
‐ Lão phu vốn không muốn hợp tác với bất kỳ ai nhưng có cô nương ở đó thì lại khác. Đến lúc ấy ba chúng ta sẽ đến đó bảo vệ an toàn cho cô nương.
Ba người bật cười ha hả. Nam Tẩu Gia Cát Nguyên biết Vương Mai Sương nóng lòng lên đường liền mghiêm sắc mặt nói:
‐ Kỳ ước hẹn này ở Thiếu Lâm tự vô cùng nguy hiểm, mong cô nương hãy tự bảo trọng, cũng không còn sớm nữa chúng ta cũng không miễn cưỡng cô nữa hãy lên đường cho sớm.
Vương Mai Sương đi rồi Nam Bắc Song Tẩu cũng không nói mối quan hệ của nàng với Tôn Lan Đình cho Bất Lão Thần Quân biết, vì thấy lão rất quan tâm đến nàng, Song Tẩu đoán mối quan hệ giữa ba người: Vương Mai Sương, Bất Lão Thần Quân và U Hương hẳn rất tế nhị phức tạp.
Ở phía bắc Nhạn Đảng Phong trên sườn núi Tung Sơn Thiếu Thất có một vùng đất rộng lớn tại đó có một ngôi chùa lâu đời đó chính là Thiếu Lâm tự danh chân võ lâm. Cổng chùa ở trên cao được dẫn lên bởi một hàng thạch cấp, trước thạch cấp là một quảng trường rộng bát ngát, đứng ở đó nhìn lên có thể thấy cổng chùa uy nghiêm cao sừng sững được bảo hộ bởi một thạch tương Di Lặc Phật khổng lồ với cái bụng to tròn và nụ cười từ bi.
Bây giờ ở giữa quảng trường được dựng một võ đài bằng gỗ bên trên có kê vài dãy ghễ cho khán giả ngồi quan chiến, toàn bộ mộc đài cao hai trượng, hai bên đài là hai chiếc thang gỗ rất vững chắc, xung quanh đài được phủ một lớp vải ở giữa mở ra một cổng lớn, trước cửa có đặt một ghế gỗ cho trung niên hòa thượng ngồi và bốn tiểu tăng trẻ tuổi đệ tiếp đón khách đến tham dự trận quyết đấu.
Một thiếu nữ áo lục lưng đeo trường kiếm từ dưới chân núi đang chậm rãi đi lên, đến nới có vải căng che võ đài, nàng liền ngó vào trong tấm vải rồi lại tiếp tục bước theo bậc đá dẫn lên chùa. Trung niên hòa thượng thấy vậy vội đứng dậy bước tới cản lại nói:
‐ Xin nữ thí chủ dừng bước, nếu nữ thí chủ đến phó hội xin vào bên kia nghỉ ngơi.
Thiếu nữ quay lại đáp:
‐ Ta đến đây chính là để phó hội.
Trung niên hòa thượng thấy vị nữ thí chủ này còn trẻ lại vô cùng xinh đẹp liền chắp tay hỏi:
‐ Bần tăng Ngộ Tĩnh xin được tiếp đón. Xin hỏi nữ thí chủ đây là bằng hữu võ lâm hay là giáo đồ Hắc Y giáo?
Thiếu nữ tỏ vẻ phật ý nói:
‐ Ai là giáo đồ Hắc Y giáo chứ? Ta đến đây để gặp phương trượng Thiếu Lâm tự.
Ngộ Tĩnh hòa thượng nghe thiếu nữ nói như thế thì trong lòng không vui thầm nghĩ: “Chỉ là một hậu bối võ lâm mà lại không biết tôn trọng các bậc trưởng thượng gì cả, phương trượng là ai mà lại có thể muốn là dễ dàng gặp được?”. Dẫu sao thiếu nữ cũng là khách nên hòa thượng phải miễn cưỡng giữ lễ nói:
‐ Phương trượng đang tiếp khách ở trong chùa, nữ thí chủ cần gì cứ nói với bần tăng cũng được.
Thiếu nữ ấy chính là Vương Mai Sương vừa từ Lạc Dương đến, nàng biết hòa thượng có ý khinh thường mình liền cười một tiếng đáp:
‐ Nếu đã như vậy thì bản cô nương cũng không muốn gặp lão nữa. Đại hòa thượng kể ra người cũng cao ngạo lắm đấy.
Ngộ Tĩnh thấy nàng càng lúc càng không giữ lễ độ thì giận lắm vội ra lệnh cho một hòa thượng trẻ:
‐ Mau dẫn nữ thí chủ này tới khách phòng.
Nàng liền theo hòa thượng trẻ vào trong cửa, nhìn thấy đôi câu đối treo hai bên võ đài:
“Duy hộ võ lâm chính nghĩa
Phán định giang hồ thị phi”.
Tạm dịch là:
“Bảo vệ chính nghĩa võ lâm
Phân định phải trái giang hồ”.
Trên đài có đặt hai hàng ghế hai bên, hiện nay ở đó chưa có ai ngồi. Dãy bên tả treo một tấm bảng gỗ cho biết đó là chỗ ngồi của Hắc Y giáo còn dãy bên hữu là dành cho bằng hữu võ lâm. Bên dãy khách võ lâm đã có ít nhiều những nhân vật bao gồm đủ cả nam nữ lão thiếu đang ồn ào bàn tán về chuyện sắp xảy ra.
Vương Mai Sương bước đến dãy tân khách võ lâm, nàng hầu như không hề quen một ai có lẽ vì tất cả đều là hậu bối võ lâm chưa có danh tiếng gì mấy.
Nàng tìm một chỗ để ngồi không chú đến những lời bàn tán vì trong lòng đang còn bận nghĩ đến mối quan hệ giữa Tôn Lan Đình và Lưu U Hương.
Không biết đã qua bao lâu bên tai nàng bỗng có tiếng nói:
‐ Đến giờ rồi, các đại sư chủ trì sự kiện lần này của Thiếu Lâm tự đã tới.
‐ Ô kìa! Cả Võ Lâm Song Hung và mấy vị chưởng môn nhân cũng tới!
Vương Mai Sương ngẩng đầu lên thấy cả ba cổng của Thiếu Lâm tự đều đã mở hai bên tả hữu có cả một hàng các tăng nhân nối tiếp nhau đi xuống. Bốn lão tăng đi đến trước võ đài, một lão hòa thượng râu tóc trắng phau nghiêng thân mời Võ Lâm Song Hung nói:
‐ Xin mời nhị vị vào trước.
Hung Hồn Phùng Băng cười ha hả nói:
‐ Khách nào dám lấn át chủ Phương Trượng đại sư mời.
Thì ra lão tăng đó chính là đương kim phương trượng của Thiếu Lâm, Giác Minh đại sư. Đại sư cũng không khách sáo nữa bước lên mộc đài. Họ vừa mới bước vào chúng nhân đã vội vàng đứng cả dậy. Giác Minh đại sư chắp tay thi lễ một vòng xong liền dẫn mọi người sau lưng ra an vị ở dãy ghế gần trung tâm.
oOo