Vô Tự Thiên Thư

Tiểu Khai ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ tảng đá, sau đó xuất ra bảo bối tú hoa châm của mình, ở trên tảng đá gõ gõ vài cái, vẫn nhìn không ra có gì khác thường, liền nói với Trữ Tình: " Đem kiếm của ngươi cho ta dùng một chút, chờ ta cạy một khối tảng đá ra nghiên cứu một chút."Thiên Yêu phát ra một tiếng thở dài tức giận, nói: " Thiên Tuyển môn chủ, ngươi thật sự là làm uổng phí của trời, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao, tảng đá nơi này từng viên đều là trân bảo?"Tiểu Khai đã nóng nảy: " Ngươi nhận ra thứ này cũng không có nghĩa ta nhận ra, ngươi hoặc là sảng khoái nói ra nhanh, hoặc là đừng có ở đây quơ tay quơ chân nữa."Thiên Yêu nói: " Được, ta nói cho ngươi, mấy tảng đá này ẩn chứa thiên địa linh khí phong phú vô cùng!" Hắn nhìn Khinh Hồng, bổ sung: " Trầm Hương bảo châu của ngươi mặc dù cũng được, nhưng năng lượng nó ẩn chứa còn kém hơn tảng đá này rất nhiều đó."Tiểu Khai và Khinh Hồng nhất thời sửng sốt.Tiếp xúc tu chân giới cũng đã một đoạn thời gian, Tiểu Khai cũng không còn là người khờ khạo thuần túy như xưa, Khinh Hồng càng là từ nhỏ được Lam Điền Ngọc tự thân truyền dạy, đối với mấy đạo lý tối cơ bản này hiểu rõ rành mạch.Năm đó thiên địa hồng mông sơ khai, Bàn Cổ đại thần khai trời mở đất, thân hình hóa thành núi non sông suối, tinh thần mặt trời mặt trăng, từ đó về sau mới có trời đất biến ảo, ban ngày ban đêm, mà Bàn Cổ đại thần nguyên khí, đó là năng lượng cơ bản của cả thế giới, theo thân thể ông ta biến ảo thành núi non sông suối, có thể tự nhiên tản mát ra một loại năng lượng tinh thuần khí tức, đó chính là " thiên địa linh khí"Núi non sông suối có thể phát ra thiên địa linh khí, tiện thành danh sơn thắng thủy, đó là nơi các đại môn phái dùng để khai sơn lập phái, trở thành nơi động thiên phúc địa( động trời đất phúc).Mười tám động yêu tộc sở dĩ vì sinh tồn gian nan giãy dụa, khổ khổ tìm kiếm, đã đúng là vì muốn tìm kiếm được địa phương có thể hấp thu thiên địa linh khí.Sáu đại môn phái sở dĩ có thể trở thành tồn tại cao nhất của tu chân giới, đã đúng là bởi vì bọn họ chiếm cứ sáu đại thắng địa có linh khí sung túc nhất.Người tu chân của đương kim thế giới thực lực một đời không bằng một đời, người phi thăng tiên giới càng không có, điều này cố nhiên cùng chuyện công pháp thất truyền có quan hệ, nhưng cũng là do thiên địa linh khí ngày càng yếu ớt mỏng manh là nguyên nhân tối căn bản nhất.Vì Hàn Ngọc Sàng, Hồ tộc nguyện ý liều mạng đối kháng với phái Nga Mi, mà Trầm Hương bảo châu ẩn chứa thiên địa linh khí còn hơn cả Hàn Ngọc Sàng, nồng hậu đâu chỉ gấp trăm lần?Huống chi Thiên Yêu nói ra thì hiểu được: Trầm Hương bảo châu còn không bằng mấy tảng đá này, còn kém hơn rất xa.Tầm mắt của Tiểu Khai dọc theo tảng đá dưới đất xem lướt qua, tảng đá màu xanh biếc này thật vô cùng vô tận, từ dưới chân kéo dài đến tận xa tít không thấy biên giới, cũng không biết có mấy ngàn vạn khối, Tiểu Khai chỉ cảm thấy nội tâm đại chấn, nhịn không được hít sâu một hơi, nghĩ thầm: " Mấy tảng đá này giá trị cao, đã siêu việt sự tưởng tượng cực hạn của bất cứ kẻ nào?"Thiên Yêu lại nói: " Nếu ta có thể ở chỗ này tu luyện, một năm thời gian là có thể bằng bên ngoài một ngàn năm, nếu ở chỗ này tu luyện ngàn năm, ta đây còn dám đi thẳng vào cả tiên giới và ma giới một lần đó!"Hắn đang nói đến đó, đột nhiên cảm thấy có một cỗ uy áp phảng phất như hữu hình đang phô thiên cái địa bao phủ tới, một thanh âm đột nhiên ở trong đại sảnh vang lên: " Ha ha ha ha!"Thanh âm này vô cùng hùng hậu, phảng phất theo bốn phương tám hướng truyền tới, ở trong đại sảnh qua lại kích động, trực chấn làm cho lỗ tai của mọi người cũng ông ông chấn động, Trữ Tình rút ra trường kiếm trên lưng, vô thức đứng chắn ngang trước người Tiểu Khai.Tiểu Khai có chút ít mỉm cười, tiểu nha đầu đối với hắn thật sự cũng được, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều muốn bảo vệ hắn.Nhưng dù sao hắn cũng đường đường nam tử hán, làm sao có thể để cho một tiểu nha đầu đến bảo vệ mình, Tiểu Khai chiếu lệ đẩy tiểu nha đầu qua một bên, quay về trần nhà lớn tiếng nói: " Ngươi là ai?"Thanh âm kia vang lên tiếng cười suốt nửa ngày bỗng nhiên nhổ ra một chuỗi âm tiết rối loạn." Ách..." Tiểu Khai chỉ một chút liền buồn bực: " Hắn nói cái gì?"" Ta chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là tiếng Anh?" Khinh Hồng nhìn Trữ Tình: " Ta từ nhỏ đi theo sư phó tu luyện, không có học qua thứ này."" Không phải tiếng Anh, không phải tiếng Pháp, không phải tiếng Đức, cũng không phải tiếng Nhật." Thực hiển nhiên Trữ Tình từng học qua không ít ngôn ngữ: " Ta cũng không biết hắn nói cái gì, chẳng lẽ là thổ ngữ vùng Nam Phi hay sao?"Thanh âm kia dừng lại một chút, nhịn không được lại nhổ ra một chuỗi xuyến lời gì đó, theo đặc điểm phát âm đến xem, hiển nhiên không phải là loại ngôn ngữ như vừa rồi.Tiểu Khai nhìn Khinh Hồng, Khinh Hồng lại nhìn Trữ Tình, ba người không hẹn mà cùng lắc đầu: " Vẫn là không hiểu."Thanh âm kia cũng lợi hại, xem ba người không hiểu, dừng lại một chút, cư nhiên lại thay đổi một loại ngôn ngữ khác.Cứ như vậy mà thay đổi hơn mười ngôn ngữ, rốt cuộc, ba người dị thường mừng rỡ nghe được loại ngôn ngữ mà họ quen thuộc: " Loại ngôn ngữ này, nghe hiểu được không?"" Đã hiểu, cuối cùng đã hiểu!" Tiểu Khai cuối cùng liền thốt lên." A a, là ta sơ sẩy rồi, ta một mực nếm thử dùng ngôn ngữ của thế giới này của chúng ta câu thông với các ngươi, nhưng lại quên thế giới từ xưa của chúng ta sớm đã tan biến, bây giờ đã là thế giới của các ngươi rồi." Thanh âm kia thật khoan hậu nở nụ cười: " Hơn nữa, tiếng nói của ta cũng có chút quá lớn, vượt qua sinh lý và năng lực của các ngươi, hoàn hảo cũng không làm tổn hại tới các ngươi. Ai, ta cuối cùng cũng vì có thói quen dùng quy tắc của thế giới chúng ta đối đãi với các ngươi, đây là cái sai của ta."" Không quan hệ." Tiểu Khai nói: " Nói đi ngươi là ai ba, ở nơi này đã lâu rồi sao?"" Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm a! Ta đều nghĩ không thể ở đây đến hôm nay, không nghĩ tới các ngươi rốt cuộc đến đây!" Thanh âm này hùng hậu mà trầm thấp, phảng phất mang theo cảm khái nói không hết, ngữ khí du trường mà tang thương, ở trong lời còn hàm chứa vẻ tịch mịch thật sâu đậm." Trước tiên hãy tự giới thiệu." Tiểu Khai nhắc nhở: " Giới thiệu xong rồi hãy cảm khái được không?"Thanh âm kia như có chút lạc phách( mất hồn), ung dung thở dài: " Ta giới thiệu thì có ý nghĩa gì? Chúng ta căn bản không có mặt ở cùng một thế giới, đó là uy danh cái thế của ta, ngươi cũng không có nghe qua bao giờ đâu." Hắn dừng một chút, chợt cảm thán: " Huống chi, thời gian trôi qua thật sự lâu lắm rồi, ta cũng đã hoàn toàn sắp quên đi quá khứ, duy nhất còn nhớ rõ chính là sứ mạng của ta thôi."Khinh Hồng xen vào nói: " Chúng ta đây phải xưng hô thế nào với ngươi a."Thanh âm kia nói: " Với, các ngươi xưng hô ta là Lưu Manh Thỏ là được rồi."" Vèo!" Hai tiểu mỹ nữ nhất thời bật cười ra tiếng." Có cái gì không đúng chứ?" Thanh âm kia nói: " Dựa theo sự nhận tri của các ngươi, ngoại hình của ta là một con thỏ, chẳng lẽ gọi là lưu manh thỏ thì rất buồn cười hay sao?"" Không có, không có." Tiểu Khai vội vàng nói: " Các nàng đại khái là bị cảm mạo rồi, vừa mới ách xì thôi."" Nga, cảm mạo là cái gì? Ta cho tới bây giờ không có nhận thức qua, trách không được ta không thể giải thích." Lưu manh thỏ nói: " Dị loại các ngươi mang đến kia, tính mạng cấp bậc của hắn rất kém, ở trước mặt ta, bởi vì cấp bậc tính mạng có nhiều kém cỏi, có lẽ sẽ có chút ít thất thường, điểm này ta đã không có cách nào giải quyết, chỉ có thể mời các ngươi đợi thêm mà thôi."Lúc này Tiểu Khai mới nhớ tới Thiên Yêu, Thiên Yêu nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, chín cái đuôi dán chặt trên mặt đá, phảng phất như gặp phải sự sợ hãi gì đó, bộ dáng kia quả thật có chút đáng thương.Trữ Tình nhịn không được đi qua ôm lấy Thiên Yêu, thấp giọng nói: " Sư phó, người làm sao vậy?"Miệng của Thiên Yêu giật giật, xem như là muốn nói chuyện, nhưng toàn thân lại run rẩy dữ dội, một chữ cũng nói không nên lời, da miệng run lên hồi lâu, nhưng lại nói không ra một âm tiết nào cho đầy đủ.Thanh âm kia lại nói: " Ở trong thế giới của chúng ta, ta từng là một sự tồn tại cao cấp, đơn giản mà nói, trên thế giới tuyệt đại bộ phận sinh linh đều phải thần phục ta và đồng bạn của ta, bởi vì thế giới quy tắc có sự hạn chế, khi bọn họ gặp lại ta thì sẽ cảm giác được có sự uy áp thật mãnh liệt, loại uy áp này sẽ làm cho bọn họ tất cung tất kính và phục tùng mệnh lệnh, mà loại dị loại cấp bậc hạn chế này không thể kháng cự và hủy bỏ, dị loại các ngươi mang đến nơi này chính là gặp phải tình hình như vậy."Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung: " Nếu các ngươi không rõ, ta có thể dùng sự nhận tri của các ngươi ví dụ, tỷ như một con thỏ gặp một đầu lão hổ, hắn phải sợ hãi và thần phục, bởi vì lão hổ trời sinh đúng là vương giả của bách thú, bây giờ các ngươi mang đến dị loại kia đúng là như một con thỏ, mà ta chính là lão hổ kia."Kỳ thật, lưu manh thỏ ví dụ như vậy cũng đã tương đối khiêm tốn, tại thế giới cổ xưa kia, hắn cơ hồ ngang bằng như sự tồn tại của Sáng Thế Thần, chẳng những Thiên Yêu ở ngay trước mặt hắn cúi đầu thần phục run rẩy, dù là người trong tiên giới, gặp hắn cũng không hề có lực chống cự, chỉ có thể bó tay nhận chịu, mặc cho xử trí.Tiểu Khai gật gật đầu, lại nói: " Đã ngươi có cấp bậc cao như vậy, vì điều gì chúng ta lại không sợ ngươi?"Lưu manh thỏ hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, qua đã lâu mới trầm ngâm nói: " Điểm này, kỳ thật ta cũng rất kỳ quái, lực lượng của các ngươi rất yếu, thậm chí so với dị loại này còn nhỏ yếu hơn, nhưng kết cấu sinh lý của các ngươi lại cao cấp, cư nhiên cùng với cao đẳng thần linh của ta cực kỳ tương tự, luận về cấp bậc, các ngươi tuyệt không ở dưới ta đâu."Tiểu Khai lại nói: " Vậy ngươi xem tiểu Hắc, vì sao nó cũng không sợ ngươi?"Lưu manh thỏ nở nụ cười: " Ngươi nói chính là thú tham ăn này ba, cấp bậc của loài thú này thật sự là quá thấp, nó căn bản cả cảm ứng khí tức của ta cũng không có tư cách, sao lại sợ hãi ta chứ? Hay là dùng sự ví dụ vừa rồi mà ví dụ, ta mặc dù là một lão hổ, nhưng nó cũng là một con kiến, ngay cả toàn thể thân hình ta nó còn không thể nhìn thấy rõ, đương nhiên không cảm ứng được ta rồi."Trữ Tình vuốt ve bộ lông của hồ ly, muốn cho hắn bình tĩnh trở lại, nhịn không được nói: " Sư phó ta bị như vậy cũng quá đáng thương rồi, ngươi không thể không nghĩ một biện pháp cho hắn đừng sợ nữa hay sao?"Lưu manh thỏ cười ha hả: " Hăn có sợ thêm nữa, cũng chỉ là một lát thôi, các ngươi hay là mau ngẫm nghĩ lại làm sao đi qua ba cửa ải kế tiếp đi, ba cửa này không qua được, các ngươi đều phải chết ở chỗ này, cũng không còn gì sợ hãi nữa."" Chết ở chỗ này?" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ: " Sẽ không quá đáng như vậy chứ, nói như thế nào ta cũng là chủ nhân của Vô Tự Thiên Thư đó!"" Vô Tự Thiên Thư? Cái tên này thật ra có điểm quen thuộc." Lưu manh thỏ trầm tư thật lâu mới nói: " Cái tên này, tại vô số năm tháng trước kia ta đã có nghe nói qua, nhưng bây giờ ta đã đem đại bộ phận chuyện tình đều đã quên hết rồi, ngươi với hai người bên cạnh ngươi đích xác có điểm bất đồng, ta cảm ứng được trên người ngươi có một loại gì đó kỳ quái, một loại có thể thay đổi trụ cột quy tắc của cả thế giới, nhưng đến tột cùng là cái gì, ta lại nghĩ không ra."Hắn mỉm cười: " Tốt, hãy bớt nói nhảm đi, bắt đầu qua cửa a!"Lời này vừa nói ra, cảnh sắc ngay trước mặt mọi người lại mạnh mẽ biến đổi!" Xoát!" Phảng phất là có một lớp khăn sa mỏng nhìn không thấy bỗng nhiên bị xốc lên, trước mắt mọi người bỗng nhiên sáng ngời, đại sảnh trống trải khôn cùng bỗng nhiên lóng lánh khởi lên bạch quang sáng lạn, trong ánh bạch quang đó, mọi người nhìn thấy một con thỏ.Cái mông tròn trịa mập mạp, cái lỗ tai thật dài, Trữ Tình nhất thời cười rộ lên: " Đúng thật là lưu manh thỏ nga."Con thỏ kia nhảy rồi nhảy, chợt nhảy đến trước mặt ba người: " Chào các ngươi, hoan nghênh tham gia Diệt Thế Chi Môn Thí Luyện Chi Lữ!"" Ngươi đúng là lưu manh thỏ vừa rồi?" Tiểu Khai nhìn từ trên xuống dưới dò xét con thỏ này, thật sự rất khó tưởng tượng đúng là tạo hình tức cười này mà lại có thể có được ngữ khí trầm thấp tang thương như vậy, cùng với thân phận cao quý như vậy." Ngươi sai rồi, ta là lưu manh thỏ, cũng không phải lưu manh thỏ, chuẩn xác mà nói, ta là một ngụy lưu manh thỏ." Con thỏ nghiêm trang nói: " Lưu manh thỏ là sự tồn tại cao nhất của thế giới này, nhưng thế giới này đã suy sụp dần qua vô số thời đại, lực lượng của ta không còn bằng một phần ngàn của năm đó nữa."" Nga" Tiểu Khai gật gật đầu: " Thì ra là một lưu manh thỏ chỉ còn được một phần ngàn lực lượng ngày xưa."" Ngươi lại sai rồi." Con thỏ tiếp tục nghiêm trang nói: " Hình thể của ta bây giờ chỉ là một phần ngàn, ta chỉ là phân ra thần thức của ta thành phần ngàn đến đây thiết trí thảo nghiệm cho các ngươi mà thôi, cho nên các ngươi nhìn thấy ta, kỳ thật cũng không phải đầy đủ là ta, mà là một phần ngàn trong ta."Tiểu Khai lại gật gật đầu: " Xem ra là một phần ngàn trong đó, còn đúng là trăm vạn phần một trong của lưu manh thỏ chính thức, lần này được rồi a."" A a, ngươi lại sai rồi." Con thỏ lắc đầu: " Vì muốn tránh cho các ngươi phải gặp khốn nhiễu quá lớn, ta đã phong ấn hết chín phần lực lượng của chính mình."Tiểu Khai không nói, Khinh Hồng lại tiếp lời: " Thì lại là ngàn vạn lần phân trong một lưu manh thỏ rồi."" Lần này được rồi." Lưu manh thỏ cười tủm tỉm gật gật đầu: " Nữ hài tử xinh đẹp quả nhiên trí tuệ cao hơn một ít."Tiểu Khai cố nén cảm giác tức muốn hộc máu, tiếp tục hỏi hắn: " Một cửa này muốn chúng ta làm cái gì?"" Rất đơn giản, giết chết ta, các ngươi có thể đi qua." Con thỏ nói: " Đây là thiên địa trọng khai thí luyện chi lữ cửa thứ nhất:" Vũ Lực quan". Muốn vượt qua kiểm tra, phải biểu hiện ra vũ lực cường đại."Hắn dừng một chút, lại nói:" Đương nhiên rồi, bởi vì thực lực của ta thật sự quá mạnh mẽ, cho nên ta đã cố gắng giới hạn lực lượng đến thấp nhất rồi, nếu các ngươi đánh không lại ta, sẽ chết trong tay ta, ta giết người không chút lưu tình đâu nga."Tiểu Khai ngạc nhiên: " Đã ngươi thua cũng sẽ chết, vì cái gì mà phải tự làm yếu đi lực lượng của mình? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?"" Chết? A a, chết có gì phải sợ chứ."Ngữ khí của con thỏ lại bắt đầu tang thương:" Ta đã không biết phải trải qua bao nhiêu thời đại, thế giới của ta tồn tại ta tồn tại, đến khi thế giới của ta suy sụp mà ta vẫn tồn tại như cũ. Cả Sáng Thế Thần đều hóa thành di tích, chỉ còn sót lại thân thể tồn tại trong thế giới suy sụp này, ta vẫn cứ tồn tại. Ta sớm đã nghĩ không tiếp tục sống thêm nữa, nếu không phải vì muốn báo đáp sự ân tứ của Sáng Thế Thần, nếu không phải vì muốn thủ hộ di hài của Sáng Thế Thần, nếu không phải vì muốn chống đỡ trụ giữ cái thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu vong này, ta sớm đã lựa chọn tử vong rồi."" Đã ngươi phải thủ hộ thế giới, bây giờ vì cái gì mà không sợ chết nữa?" Tiểu Khai vẫn không hiểu rõ.Trong ánh mắt con thỏ tràn ngập tinh quang, bắn thẳng vào trong ánh mắt Tiểu Khai: " Bởi vì ngươi là người có duyên với trọng khai thiên địa a!"" Trọng khai thiên địa, rốt cuộc là khái niệm gì?"" Chỉ cần ngươi thông qua thí luyện chi lữ, đó là thông qua khảo nghiệm của Sáng Thế Thần, vào thời điểm Sáng Thế Thần tử vong từng có lời tiên đoán, nếu có người có thể đi vào thế giới này, thông qua sự khảo nghiệm do hắn lưu lại, thì có thể một lần nữa mở thế giới, để cho thế giới đã suy sụp bắt đầu bành trướng lớn mạnh, tràn ngập sinh cơ, một lần nữa vận chuyển, mãi cho đến trở thành một thế giới chính thức." Trên mặt con thỏ tràn ngập vẻ kích động và ước mơ:" Đến thời điểm đó, vô số chủng tộc bắt đầu khôi phục, vô số thực vật bắt đầu phát triển, vô số sinh linh bắt đầu sinh ra, mãi cho đến thiên hình vạn trạng, phồn phục vô cùng, đó như là một thế giới chính thức lớn hơn so với bây giờ ngàn vạn bội lần!"" Liên quan gì ta." Tiểu Khai bĩu môi." Đương nhiên liên quan tới ngươi rồi!"Con thỏ hống lên:" Tiểu tử, vì sự vĩ đại này, lý tưởng sùng cao như vậy, ngươi nhất định phải giết chết ta, nhất định!"" Ngươi muốn chết như vậy, sao không tự sát đi?"Tiểu Khai nói:" Chỉ cần song phương trong trận đấu nguyện ý, thì cũng đâu có phản quy tắc khảo nghiệm đâu."" Vậy thì không được."Con thỏ lập tức trấn định lại:" Vì duy trì vinh diệu của bộ tộc lưu manh thỏ của ta, đã vì đáp lại sự tín nhiệm của Sáng Thế Thần, ta nhất định phải tận hết trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ thủ quan!"" Vậy ngươi cho chúng ta một cơ hội đi."Tiểu Khai nói:" Ngươi có nhược điểm gì hay không?"" Ân, thật ra có thể, phương thức chiến đấu của ta là dẫn đạo thiên lôi và tia chớp hóa thành sử dụng, ta có thể phóng lửa, phóng điện, phóng mưa đá, phóng không khí tiến lên, phàm là thuộc sự tồn tại gì đó của đại tự nhiên ta đều có thể mô phỏng ra, đồng thời ta có thể hấp thu các loại các dạng năng lượng, hơn nữa chuyển hóa thành hình thức cần thiết của chính mình." T.r.u.y.ệtruyenfull.vnCon thỏ cẩn thận tự hỏi nửa ngày, bổ sung:" Nga, ta nghĩ đi nghĩ lại, còn thật nghĩ không ra chính mình có nhược điểm gì, phảng phất như thời điểm trước kia ta từng chiến đấu cũng không có thua qua bao giờ."" Không có khoa trương như vậy chứ!"Tiểu Khai có điểm trợn tròn mắt:" Mỗi người đều có nhược điểm a."" Theo lý mà nói, ta là có khắc tinh."Lưu manh thỏ trầm tư nói:" Tại thế giới của ta vào thời điểm vinh danh, có một địa phương tồn tại một loại tiểu trùng sinh vật, loại sinh vật này là thấp nhất của thế giới, yếu nhất, sinh vật vô dụng nhất, nhưng là vạn vật đều có tương khắc tương sinh, chúng nó bị tất cả sinh vật khi dễ, nhưng ta có thể khi dễ tất cả sinh vật, nhưng tiểu trùng nọ hết lần này tới lần khác có thể khắc chế ta, ta chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy cái mũi phát ngứa, sau đó ta sẽ ách xì, lưu manh thỏ chúng ta cả đời này tối sợ hãi chính là ách xì, chỉ cần bị ách xì, chúng ta sẽ lập tức bị nổ tung."" Ngươi nói như vậy có khác gì chưa nói đâu chứ?"Tiểu Khai nói:" Ngươi nói thứ kia ta chưa từng xem qua, ngươi nói ta phải đi đâu tìm con tiểu trùng đó a."" Vẫn còn một biện pháp."Lưu manh thỏ nói:" Vào lúc ta phóng thích lôi điện, thì sẽ có một khoảng cách, khoảng cách này là thời điểm ta suy yếu nhất, nếu ngươi có thể thừa dịp này mà chuẩn xác công kích vào miệng ta, cũng là có cơ hội giết chết ta đó, ấn vào thực lực trước kia của ta, khoảng cách này nhỏ không tưởng, căn bản không ai có thể bắt kịp, nhưng tốc độ bây giờ của ta chỉ có ngàn vạn lần phần trăm, nên khoảng cách đó cũng dài hơn, ngươi nói không chừng có thể lợi dụng một chút."" Dài hơn?"Tiểu Khai tràn ngập chờ mong mà hỏi." Tương đối dài."Lưu manh thỏ nói:" Dựa theo quan niệm thời gian của các ngươi mà tính, khoảng là một một một phần trăm giây."" Ta kháo!"Tiểu Khai trợn trắng mắt:" Vậy mà còn gọi là tương đối dài?"" Chẳng lẽ ngươi lợi dụng không được?"Vẻ mặt lưu manh thỏ thất vọng." Không hề nghi vấn ma."Vẻ mặt Tiểu Khai cũng thất vọng:" Nếu không ngươi còn nghĩ cách?"Lưu manh thỏ thở dài, lại nghĩ nửa ngày, rốt cuộc lắc lắc đầu:" Bỏ đi, không nghĩ ra được nữa, chúng ta hay là khai chiến đi."Hắn vừa nói xong lời này, lập tức xa xa nhảy ra sau, cùng Tiểu Khai bọn họ giật lại một khoảng cách chừng bảy, tám thước, sau đó móng vuốt giơ lên, móng vuốt kia nhất thời bắn ra một đạo hào quang trắng tuyết, thoạt nhìn giống như tia laser, từ trên mặt đất tiến đi, hào quang bắn trên mặt đất, nhất thời bụi mù cuồn cuộn, phát ra " xích lạp, xích lạp" thanh âm, giống như thanh cương đao thiêu cháy xẹt qua mặt tuyết, nhất thời xuất ra một khe nứt thật sâu:" Với giới tuyến này, trong vòng một giờ ta sẽ không xâm giới, các ngươi cứ đi tới công kích ta, chỉ cần các ngươi có thể rời khỏi giới hạn này, ta sẽ không tiếp tục công kích. Nhưng nếu một giờ sau các ngươi còn không có giết chết ta, ta sẽ vượt giới hạn, chủ động tiến công đó."Mấy người Tiểu Khai nhìn thấy âm thầm chắt lưỡi, phải biết rằng mấy tảng đá màu xanh biếc này, dựa theo lời Thiên Yêu đã nói, mỗi khối ẩn chứa năng lượng đều là vượt qua khỏi Trầm Hương bảo châu, nếu đặt ở tu chân giới, như thế nào cũng có thân phận là tiên khí cao nhất, nhưng lưu manh thỏ này tùy tiện thả ra hào quang, cứ như là đậu hũ không hề có lực chống cự, thực lực lưu manh thỏ này đúng là mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng." Chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Khai quay đầu hỏi hai vị tiểu mỹ nữ." Không có biện pháp, liều mạng thôi!"Trữ Tình cắn răng nói:" Tiểu Khai ca ca, nơi này pháp bảo gì cũng không thể sử dụng, chúng ta cũng chỉ có thể cùng hắn đánh bằng chân tay thôi."Trữ Tình nói không sai, Tiểu Khai nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ xáp lá cà thật sự không còn biện pháp nào khác, bất quá hoàn hảo tạm thời lưu manh thỏ cũng không muốn hạ sát thủ, bọn họ còn có cơ hội nếm thử một chút." Tốt lắm, ta đi phía trước, các ngươi bên cạnh, đợi khi ta cùng hắn giao phong trước mặt, các ngươi theo trái phải hai bên giữ chặt hai cái lỗ tai hắn."Tiểu Khai hung hăng nói:" Cỡ như hắn cao không đến một thước hai, các ngươi nắm lỗ tai hắn là có thể lăng không mà nhấc hắn lên rồi."Hắn khẽ cắn môi, lại nhắc nhở:" Các ngươi phải chú ý, bây giờ là lúc sinh tử, không được tâm từ nương tay, bắt hắn giết chết cho ta."" Yên tâm đi."Khinh Hồng đằng đằng sát khí nói:" Tiểu Khai ca ca, ta giết yêu quái so với ngươi nhìn thấy yêu quái còn nhiều hơn đó."Trữ Tình mặc dù không " huy hoàng" như Khinh Hồng, nhưng nàng vỗ vỗ thanh kiếm trên lưng, anh tư sảng khoái:" Kiếm của ta cũng nên ra trận rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui