Xe cảnh sát và xe cấp cứu đua nhau dừng lại dưới chân núi Xích Nhai, từng tên phần tử tà giáo bị lột áo đỏ, tháo mặt nạ, áp giải lên xe cảnh sát.
Ngay sau đó, ngoài cảnh sát, một nhóm hòa thượng, đạo sĩ và điều tra viên cùng có mặt trên núi để hợp tác điều tra vụ việc.
Tiểu A được xác định đã tử vong, vẫn nằm nguyên tại chỗ chờ lực lượng chức năng đến kiểm tra.
Tần Bất Phàm và bốn cô gái được đưa vào bệnh viện trước.
Còn người gọi cảnh sát, y lên xe cấp cứu cùng bạn đồng hành của Vu Ninh, lặng lẽ ngoan ngoãn ngồi cạnh Tần Bất Phàm, không nói một lời.
Không ai ngăn cản y, y không nói, cũng không ai dám tiến tới nói chuyện với y, mọi người đều im lặng làm công việc của mình.
Đến bệnh viện, Tần Bất Phàm thấy y gọi một nhân viên y tế lại, vừa sờ vào vết thương trên cổ vừa nghiêng đầu hỏi: “Có thể cứu được nữa không?”
Nhân viên y tế: “…”
Nhân viên y tế này cũng là người có kinh nghiệm lâu năm thuộc cơ quan chức năng, chẳng phải chỉ là một cái xác sắp rớt cổ tới hỏi anh ta có thể cứu được hay không thôi sao, không nghiêm trọng, có gì mà anh ta chưa từng gặp đâu?
Bác sĩ tiến tới kiểm tra thi thể, cuối cùng kết luận… hô hấp đã ngừng, mạch không còn, đồng tử giãn ra, không có cơ hội cấp cứu nữa rồi.
Y chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn đi theo nhóm Tần Bất Phàm, cùng họ khám và điều trị.
Cho đến khi rời bệnh viện của huyện lỵ, được bố trí ở lại một khách sạn gần đó, năm đứa trẻ vị thành niên vẫn ở trạng thái hoang mang.
Đầu và cơ thể của họ dường như đã mất đi sự kết nối chặt chẽ, cái đầu dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, không thể nhìn hay nghe thấy gì rõ ràng, chỉ còn lại bản năng đang chống đỡ cho cơ thể hành động.
Tần Bất Phàm máy móc nằm trên giường, nhắm mắt lại, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, con gà trống lớn nuôi ở sân sau của khách sạn nhỏ trong huyện nhảy lên mái nhà gáy vang, Tần Bất Phàm giật mình tỉnh dậy, ngồi dậy lau mồ hôi lạnh.
Bạn cùng phòng của hắn quan tâm hỏi: “Cậu gặp ác mộng à?”
Tần Bất Phàm lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa.”
Đợi đã, tại sao hắn lại có bạn cùng phòng?
Bầu trời u ám, Tần Bất Phàm nhìn khung cảnh xa lạ, lòng cảm thấy rất bất an.
Ký ức đêm qua hiện lên từng chút một, thế giới nguy hiểm, xa lạ, đầy rẫy những điều chưa biết hiện ra trước mắt Tần Bất Phàm, giờ hắn mới bắt đầu sợ hãi.
Trong nhóm có bảy người, ba nam và bốn nữ, khi ở nhà trọ trấn Vân Hòe hắn có hai người bạn cùng phòng là Tiểu A và Tôi Muốn Bay.
Tiểu A dùng dao găm đâm vào cổ mình trước mặt cả nhóm, cổ họng Tôi Muốn Bay bị người ta cắt ngay dưới gốc cây lớn.
Vậy, bạn cùng phòng hiện tại của hắn… là ai?
Tần Bất Phàm cứng đờ người, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt không có chút máu của Vu Ninh.
Kể từ buổi hiến tế tối qua đến nay là khoảng mười tiếng đồng hồ, cái xác này đã cứng đờ, nhưng vẫn chưa đến giai đoạn mềm ra, nó ngồi cứng ngắc trên giường, bất động nhìn thẳng vào người bạn cùng phòng ở giường bên cạnh.
Tần Bất Phàm suýt nữa chết luôn vì sợ.
Nhưng không biết có phải vì chứng kiến “y” thức tỉnh mà não bộ đã chịu tác động quá lớn hay không, giờ đây khi đối mặt với cái xác biết nói này, Tần Bất Phàm bình tĩnh đến không ngờ.
“Ngài… ở đây… làm gì?” Tần Bất Phàm thậm chí còn có can đảm hỏi một câu.
“Đang đợi các người, cùng nhau đến, muốn đi thì nhất định phải đi cùng nhau.”
Tần Bất Phàm: “…” Ngài thật là chu đáo!
“Nhân tiện đang đợi người tới.” Y bổ sung: “Viết báo cáo cho ta.”
Tần Bất Phàm: “???”
Kể từ khi nhìn thấy sinh vật vô danh gọi cảnh sát vào đêm qua, Tần Bất Phàm đã rơi vào tình trạng nghi ngờ sâu sắc về cả nhân sinh quan lẫn thế giới quan… Cái vị này trông không giống con người chút nào, nhưng làm sao có thể biết cách làm người còn hơn cả người thật vậy?
Trong lòng hắn hiểu rõ, biết nhiều thì sẽ dễ gặp nguy hiểm, nhưng Tần Bất Phàm vẫn không kìm nén được sự tò mò mãnh liệt: “Viết, viết báo cáo gì thế?”
Y bối rối hỏi: “Sửa đổi nhận thức là phải viết báo cáo, biết không?”
Tần Bất Phàm: “…”
Hôm qua, hắn chỉ là một học sinh trung học bình thường muốn thay đổi giới tính của mình thôi, hắn không hề biết rằng những thứ như nhận thức có thể bị sửa tới sửa lui nha!
Con người, lừa người khác lên núi, hãm hại đồng bào, máu me tàn nhẫn, không làm chuyện mà con người nên làm… Con người xấu xa.
Tồn tại không thể miêu tả tuân thủ pháp luật, lịch sự ít nói, đối xử nhẹ nhàng với người khác, còn biết viết báo cáo… Tồn tại không thể miêu tả thật tốt.
Ý nghĩ kỳ lạ này thoáng qua trong đầu, Tần Bất Phàm lập tức ngã xuống giường, không còn chút sức lực nào.
Hắn dùng gối che mặt lại, vì cơ thể quá mệt mỏi nên cứ thế mà ngủ trong tư thế vặn vẹo đó, ngủ rất yên bình.
*
Sau khi trời sáng hẳn, nhóm năm người Tần Bất Phàm đến đồn cảnh sát để lập biên bản, trải qua các cuộc kiểm tra toàn diện của cơ quan chức năng, tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Cả năm người đều là trẻ vị thành niên, sau khi bị cuốn vào vụ án, cần phải thông báo cho cha mẹ của họ ngay lập tức.
Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân khiến họ muốn tự tử cơ bản đều xuất phát từ gia đình và cha mẹ, cả năm đứa trẻ tạm thời không được đưa về nhà mà đến chi nhánh trấn Vân Hòe của một cơ quan chức năng để cách ly và quan sát.
Người trong chi nhánh này gọi đơn vị của mình là Cục Điều tra chính thức, các hòa thượng, đạo sĩ, pháp sư, phù thủy và những người liên quan đến giới huyền học từ khắp mọi miền đất nước đều tụ tập tại đây, cùng với những điều tra viên không có thiên phú về huyền học nhưng lại có tính tò mò mạnh mẽ.
Trong chuyến đi của năm người đến Cục Điều tra, y luôn có mặt, trong nhà ăn của một khách sạn nhỏ, trên xe đi trấn Vân Hòe, trong ký túc xá của chi nhánh Cục Điều tra.
Không ai quan tâm y đang làm gì.
Cũng chẳng quản lý được.
“Mình nên hoảng sợ đi chứ.” Ý tưởng này hiện lên trong đầu cả năm người.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng họ cảm thấy rất bình yên.
Cũng giống như việc nhìn thấy những điều kỳ lạ gây chấn động cả thế giới quan và nhân sinh quan là chuyện rất bình thường, dù được đưa đến Cục Điều tra để quan sát cũng không thể khiến họ cảm thấy căng thẳng lo âu.
Thư giãn, yên bình, tâm trạng vui vẻ, não dường như không thể đưa ra bất kỳ phản hồi cảm xúc mạnh mẽ nào khác.
Chẳng bao lâu, vào ngày thứ hai sau khi đến trụ sở Cục Điều tra, Tần Bất Phàm biết chính xác nhận thức mà “y” đã sửa đổi là gì.
Vu Ninh có mặt tại căng tin vào giờ ăn trưa.
Vết thương gớm ghiếc trên cổ thiếu niên đã lành, vết bớt tử thi đã biến mất, mặt cậu vẫn tái nhợt như tờ giấy, không có hơi thở và nhịp tim, đồng tử cũng giãn ra, vẫn như một xác chết.
Sinh mệnh đã mất không thể lấy lại được, xác chết vẫn là xác chết, nhưng thiếu niên lại thức tỉnh trong chính thân xác của mình.
Thế nhưng cơ thể này đã ngừng quá trình phân hủy, nó có thể cử động, có thể nói, chỉ cần không nhìn kỹ thì không thể tìm thấy bất kỳ điểm bất thường nào ở đồng tử.
Y đã xóa sạch cái chết của cậu.
Không ai nhớ đến cái chết của Vu Ninh ngoại trừ những người từng tận mắt chứng kiến.
Ngoài bản báo cáo đã được niêm phong ấy, không còn tài liệu nào ghi lại vụ việc này.
“Chào các cậu.” Thiếu niên mỉm cười, ngượng ngùng chào Tần Bất Phàm cùng bốn cô gái cùng bàn, rồi tự giới thiệu: “Tôi là Úc Ninh.”
*
Khi thiếu niên tỉnh dậy, cậu trong trẻo và thuần khiết, như thể là một sinh mệnh mới, không còn dấu vết tội lỗi của thế gian này.
Bởi vì quá sạch sẽ nên cậu thậm không còn ký ức về mình là ai, không quá khứ, không đau đớn, như một tờ giấy trắng.
Nhưng không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy lòng mình thư thái bình yên, dường như cậu đã vứt bỏ hết mọi thứ trước đó khiến mình cảm thấy vui vẻ theo bản năng.
Bởi vì quá vui mừng, cậu bỗng cười khó hiểu.
Nhưng khi quay người lại, cậu nhận ra rằng trong phòng không chỉ có một mình cậu, mà còn có một thiếu niên trạc tuổi cậu, xinh đẹp đến không tưởng, đang lặng lẽ quan sát mình.
Nghĩ rằng đối phương nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của mình, thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu, không biết làm thế nào để phá vỡ tình cảnh bế tắc.
“Y” tách mình ra khỏi cơ thể thiếu niên, để lại những tri thức, sở thích và tính cách vốn thuộc về người kia trong cơ thể đó, vì thế thiếu niên thức dậy trong hình thái phi nhân loại.
Y vẫn ở bên giường thiếu niên chờ cậu tỉnh lại, không hề để ý đến sự ngượng ngùng của cậu, thẳng thắn nói rằng mình đã lấy đi một vài thứ của cậu.
Thiếu niên sửng sốt, sờ sờ chính mình, cảm thấy không có gì thiếu sót, vô thức hỏi: “Là cái gì?”
“Danh tính của cậu, quá khứ của cậu, nỗi ám ảnh của cậu, nhân quả của cậu.” Y nói.
Thiếu niên: “…”
“Cậu còn cần không?” Y hỏi: “Nếu cậu cần, ta có thể trả lại chúng cho cậu bất cứ lúc nào.”
Thiếu niên bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ đến từ “quá khứ”, tiềm thức của cậu chống cự lại những điều đó.
Cho dù hiện tại ký ức trống rỗng khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng cậu lại càng sợ hãi tất cả những gì mà “danh tính” của chính mình đại diện.
Thiếu niên lắc đầu không chút do dự, cậu từ chối quay về với quá khứ.
“Vậy cậu hãy đặt cho mình một cái tên mới.” Y đề nghị.
Ở thời điểm y tiếp nhận “nhân quả” của thiếu niên, mọi ký ức về cậu của hầu hết mọi người đều bị bóp méo, tên cậu cũng được thay thế bằng tên y trên tất cả thông tin điện tử và giấy tờ.
Cái tên ban đầu của thiếu niên đã mất đi mọi liên hệ với cậu, nay cậu cần một cái tên mới.
Dù đã có những kiến thức mà một học sinh trung học cơ sở cần phải có, nhưng thiếu niên vẫn hơi buồn rầu khi phải chọn tên: “Tôi không biết mình nên mang tên gì.”
Y suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đề nghị khác: “Ta tên Úc Đường, ta tặng chữ Úc cho cậu.”
“Úc?” Âm tiết này vừa được thốt lên, trong đầu thiếu niên đã có một tia chớp lóe lên, một cái tên vuột ra khỏi miệng: “Úc Ninh.”
“Rất vui được gặp ngài, Úc Đường.” Thiếu niên mỉm cười nói: “Tôi tên Úc Ninh.”
*
Úc Ninh ở lại trấn Vân Hòe, bắt đầu cuộc sống mới với thân phận mới, thực hiện được điều ước “thoát khỏi ngôi nhà đó”.
Úc Đường trở về nhà họ Vu, thực hiện điều ước “muốn về nhà” của Úc Ninh.
Hai tư tưởng trái ngược nhau này là nỗi ám ảnh mà thiếu niên khó buông bỏ nhất khi hấp hối, nhưng cuối cùng chúng đã được hiện thực hóa cùng nhau theo cách này.
Từ đó, Úc Ninh nghỉ một năm, thi lại cấp 3, sau đó thi đậu vào một trường đại học ở Thủ đô, sau khi tốt nghiệp đại học vào năm sau, cậu có thể trở thành điều tra viên chính thức.
Trong tiềm thức, Úc Ninh không muốn đến Tụ Thành, nhưng Úc Đường thỉnh thoảng lại về trấn Vân Hòe, hai người có rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Cơ thể hiện tại của Úc Ninh sẽ không thay đổi theo tuổi tác nữa.
Nhưng Úc Đường sẽ học theo cách một con người nên sống, trưởng thành từng chút một, mỗi năm y đều quay lại một chuyến, để tạo cho Úc Ninh một diện mạo mới, khiến cậu trông như đã lớn lên.
Mỗi lần gặp nhau, Úc Đường đều sẽ hỏi cậu có muốn lấy lại “quá khứ” của mình không, lần nào Úc Ninh cũng sẽ từ chối.
Cho đến hôm nay, cho đến lúc này, Úc Ninh gặp lại Úc Đường đặc biệt đến gặp mình ở cửa Đại học Thủ đô, nghe y nói muốn trả lại nhân quả cho cậu.
Bất thường!
Trực giác của điều tra viên tiêu chuẩn mách bảo Úc Ninh rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.
“Ngài…” Sau một lúc giằng co, Úc Ninh vẫn phát huy tinh thần không sợ chết của một điều tra viên, khẽ hỏi: “Đột nhiên tới tìm tôi, chẳng lẽ đã gây họa ở bên ngoài rồi sao?”
“Không có.” Úc Đường phủ nhận ngay lập tức.
Dừng lại hai giây, y lại hạ giọng hỏi: “À thì, nếu ta kết hôn… có tính không?”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh: “???”.