Một luồng điện xộc thẳng lên đỉnh đầu Mậu Văn Hiên, hơi thở và nhịp tim của hắn ngừng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường.
“Thì ra là cậu.” Mậu Văn Hiên đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cũng bị rơi xuống đây à? Làm tôi hết hồn.”
Mậu Văn Hiên nhớ ra rồi, họ có sáu người cùng nhau lên núi.
Hắn, thằng bạn thân của hắn, bạn gái của thằng bạn thân, cô bạn thân của bạn gái của thằng bạn thân, bạn trai của cô bạn thân của bạn gái thằng bạn thân, cuối cùng là người bạn mới Úc Đường mà họ đã làm quen ở thị trấn, tổng cộng là sáu người, đúng vậy.
Sáu người họ vào hang, đi xuống lòng đất, Úc Đường đang đi phía sau hắn, chắc chắn vừa rồi đã rơi xuống đây cùng hắn trong lúc rối loạn.
Mậu Văn Hiên cử động chân tay cứng ngắc, hắn cứ thấy hơi lạnh, lưng ngứa ngáy, nhưng tay không thể chạm tới chỗ ngứa nên đành phải bỏ cuộc.
Lúc này, vô số sợi tơ đen như sinh vật sống đang trườn lên trên người hắn, khâu lại những vết thương hở, cột sống bị gãy và nội tạng vỡ nát trong cơ thể hắn.
Máu rỉ ra từ những vết thương chưa kịp khâu, nhuộm đỏ quần áo nhưng bản thân hắn không hề nhận ra.
“Cậu thế nào rồi?” Dù vẫn cảm thấy rất khó chịu nhưng Mậu Văn Hiên không quên quan tâm đến bạn của mình: “Có bị thương không.”
“Tôi không sao.” Úc Đường lắc đầu, hỏi hắn: “Sao cậu lại xuống đây?”
“Hả? Không phải chúng ta cùng nhau ngã xuống sao?” Mậu Văn Hiên gãi đầu, cảm thấy thái dương giật giật, hắn vừa xoa trán vừa lẩm bẩm: “Không biết người khác thế nào rồi.”
Úc Đường nghiêng đầu, có bao nhiêu người không mời mà đến nhà của y vậy chứ, không biết mái nhà còn đủ cho họ phá bao nhiêu lần đây.
“Chúng ta cùng đi tìm họ đi.” Úc Đường nhẹ giọng nói.
Mậu Văn Hiên đã nhặt được điện thoại di động của mình, màn hình bị vỡ nhưng vẫn bật được, pin vẫn đủ nhưng không có sóng, không liên lạc được với người khác.
Hắn lau màn hình điện thoại trên quần, không để ý rằng máu của chính mình đang dính trên màn hình, rồi lại nhét điện thoại vào túi, dựa vào chiếc đèn lồng trên tay Úc Đường để chiếu sáng.
“Đi thôi.” Mậu Văn Hiên bước tới trước mặt Úc Đường, muốn cầm lấy chiếc đèn lồng trên tay y: “Tôi đi trước, cậu nắm áo tôi, coi chừng lạc.”
Mặc dù vô cớ rơi vào nơi tối tăm như mực thế này, chính bản thân sinh viên đại học bình thường cũng sợ chết khiếp rồi, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng giữ lý trí trước mặt bạn bè, không truyền sự lo lắng bất an của mình cho người khác.
“Tôi đi phía trước.” Úc Đường không có ý định đưa đèn lồng cho người khác: “Tôi rất quen với nơi này.”
Ồ, thế sao? Trong lòng Mậu Văn Hiên dấy lên một tia nghi ngờ, nhưng bộ não lại mách bảo hắn rằng đúng như vậy, cứ nghe bạn mình đi, cứ làm theo lời bạn mình nói là được rồi! Thế rồi mọi nghi ngờ đều tan thành mây khói khi hắn nhìn vào đôi mắt đen thẳm và điềm tĩnh của Úc Đường.
Hai người đi trong cung điện dưới lòng đất tối tăm, Mậu Văn Hiên sợ có yêu ma quỷ quái nào đó lao ra nên đi rất cẩn thận, nhưng vẫn không kiểm soát được tiếng bước chân.
Hắn hoàn toàn không giống như người bạn đồng hành bên cạnh, mỗi bước chân của y đều im lặng, thậm chí cả tiếng hít thở cũng bị ẩn giấu, như thể không hề có người đó.
Nhưng đừng nói là yêu quái, họ thậm chí còn không gặp phải rắn, côn trùng, chuột hay kiến gì cả, như thể những sinh vật sống trên núi cố tình tránh đường đi của họ.
Đèn lồng đỏ chiếu sáng con đường dưới chân họ, cũng chiếu sáng cả những bức tranh tường trên tường.
Mỗi khi Mậu Văn Hiên không kiềm chế được tò mò muốn ngó nhìn xung quanh, bùa hộ mạng mà bạn cùng phòng tặng lại nóng lên.
Mậu Văn Hiên từ nhỏ đã có thể chất thu hút tà ma, người lớn trong nhà lo đến nẫu ruột, đã mời rất nhiều cao nhân về xem, bản thân hắn cũng có duyên với huyền học, lên đến đại học thì quen biết với người bạn cùng phòng khá có năng lực, đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần.
Mặc dù bùa hộ mạng của bạn cùng phòng tặng đã vỡ nhiều cái lắm rồi, đủ để chứng tỏ Mậu Văn Hiên có thiên phú hơn người trong việc thu hút tà ma, nhưng may mắn là lần nào cũng gặp dữ hóa lành.
Bùa hộ mạng nóng lên một cái, Mậu Văn Hiên lại tự nhéo mình, nhắc bản thân nhìn đường dưới chân cho đàng hoàng, đừng nhìn chung quanh.
Cung điện dưới lòng đất rất rộng lớn, có nơi đã bị sụp đổ do thảm họa địa chất trong nhiều năm qua.
Úc Đường còn dẫn Mậu Văn Hiên đi đường vòng, cứ thế lên lên xuống xuống, không biết đã đi bao lâu.
Cuối cùng, sau khi cả hai đi qua một hành lang hẹp, họ nhìn thấy ánh sáng của điện thoại di động tượng trưng cho nền văn minh công nghệ.
Chắc lúc này chỉ có bạn của mình thôi, Mậu Văn Hiên không chút cảnh giác chạy nhanh về trước.
Cũng may người cầm điện thoại di động trước mặt quả thực là bạn bè mà hắn quen biết, đó chính là bạn gái của thằng bạn thân và cô bạn thân của cô ta.
“Cuối cùng cũng tìm thấy các cậu!” Mậu Văn Hiên vội hỏi xem họ có bị thương không, hai người còn lại ở đâu, và chính xác thì tình trạng hỗn loạn lúc đó là thế nào.
Hai cô gái không nhớ được gì cả, thậm chí họ còn quên mất tại sao mình lại vào đây, càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cũng may là khi lấy lại được ý thức còn có người ở bên cạnh, nhờ vậy mới không rơi vào tuyệt vọng trong môi trường tối tăm xa lạ này, còn có thể tích cực tự cứu mình, tìm kiếm lối thoát.
Điện thoại di động của bạn gái của thằng bạn thân vẫn chưa tìm thấy, hai người đang dùng di động của cô bạn thân để soi đường, điện thoại cũng không có tín hiệu, lại còn sắp hết pin.
Khi nhìn thấy ánh sáng đỏ kỳ lạ ngày càng gần hơn, cộng thêm một người máu me đầm đìa chạy về phía mình, hai cô gái đều cảm thấy sợ hãi.
Nhưng chỉ có một thoáng mà thôi, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người cầm đèn, họ bình tĩnh lại ngay.
Đúng vậy, bọn họ đi cùng nhau, lập thành một nhóm sáu người, thanh niên đẹp trai cầm đèn lồng cũng là bạn của mình, còn người đầy máu kia cũng không phải là người xấu.
Mặc dù điện thoại của cô bạn thân đã hết pin và tắt máy trong khi họ đang trao đổi tin tức, nhưng hai người lại không hề hoảng loạn, họ bình tĩnh đến bất ngờ.
Biết vẫn còn hai người mất tích, Úc Đường hỏi những người mình tìm thấy xem họ có muốn rời khỏi đây trước không, vì nơi đây đã rất gần với lối ra.
Ba người Mậu Văn Hiên vẫn hơi lo lắng cho hai người mất tích, dù biết rằng tốt nhất là nên rời đi ngay bây giờ rồi gọi cảnh sát, nhưng họ vẫn chọn đi theo Úc Đường.
Họ thực sự biết rõ tình hình của mình.
Nơi này nằm sâu dưới lòng đất, bản thân họ không biết rõ hoàn cảnh xung quanh, xung quanh không có sóng điện thoại, chỉ có thể dựa vào đèn lồng để thắp sáng, trong bóng tối có vô số nguy hiểm rình rập, có thể oxy cạn kiệt hoặc là hang động sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng ba người lại cảm nhận được sự bình yên mà họ chưa từng trải qua, giống như được yên tĩnh bên cạnh Úc Đường là tốt nhất.
Úc Đường không nói nhiều, chỉ đứng cảm ứng một lát, chẳng mấy chốc đã biết hai người cuối cùng ở đâu.
Úc Đường dẫn ba người đi tới nơi mà ban đầu mình muốn đến, tìm thấy thằng bạn thân của Mậu Văn Hiên, và bạn trai của cô bạn thân trước cửa gian mộ của mình.
Nhưng tình thế của hai người này không ổn cho lắm, rõ ràng là họ đã đánh nhau, trên người đầy vết thương, bạn thân của Mậu Văn Hiên bị bạn trai của cô bạn thân ấn xuống đất, một con dao găm kề sát vào cổ, sẵn sàng đâm xuống bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Mậu Văn Hiên cùng hai người còn lại lập tức lao tới cứu người, trong nháy mắt cả năm người đã lao vào vật lộn với nhau.
May mắn là Úc Đường kịp thời lấy đi con dao găm duy nhất, cho năm người họ đánh nhau bằng tay không, cuộc chiến bốn chọi một nhanh chóng tìm ra người chiến thắng, bây giờ đổi lại thành bạn trai của cô bạn thân bị đè dưới đất.
Gã tên là Tiểu Dương, Mậu Văn Hiên không quen biết gã, hơn nữa chính người này đã đề nghị đến trấn Vân Hòe rồi lại muốn thám hiểm hang động, nên hắn có ác cảm với gã.
Vừa rồi thấy gã định tấn công thằng bạn thân của mình nên Mậu Văn Hiên tức giận lắm, đấm thẳng vào bụng Tiểu Dương hai cú.
Tiểu Dương hộc ra máu đen, khiến cả nhóm người kinh hãi, Mậu Văn Hiên cũng là lần đầu tiên đánh nhau, thấy vậy liền hết tức giận, thậm chí còn xin lỗi.
“Cút mẹ mày đi!” Tiểu Dương nhổ về phía hắn: “Mấy cú đấm mềm oặt của mày ấy hả, ông mày còn lâu mới gục!”
Tiểu Dương chửi bới xong, cả cung điện dưới lòng đất đất rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị, chỉ còn lại tiếng thở của năm người.
Không ai lên tiếng, mặc dù đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mọi người đều chìm trong một bầu không khí bình yên đến lạ.
Trong bóng tối đầy nguy cơ rình rập, họ vẫn cảm thấy bình yên và thanh thản, không muốn cãi vã, không la hét điên cuồng, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạn thân của Mậu Văn Hiên vừa rồi suýt bị giết, lúc này buông tên hung thủ ra, năm người ngoan ngoãn ngồi xuống đất, cùng Úc Đường tạo thành một vòng tròn.
Đèn lồng đỏ được đặt ở giữa vòng tròn, Úc Đường ngồi tựa vào cửa mộ của mình, mắt lướt qua từng người một.
Y nhẹ nhàng hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
“Chúng tôi đến trấn Vân Hòe chơi, dạo này có Tiệc hoa đúng không nào, nghe nói rất sôi động, có biểu diễn dân gian nữa, chúng tôi chỉ muốn đến xem thôi.” Người lên tiếng là Mậu Văn Hiên.
“Tất cả là do Tiểu Dương đề nghị.” Bạn thân của Mậu Văn Hiên chỉ vào người vừa rồi suýt giết mình, còn vỗ vai gã: “Nói mới nhớ, cậu định lừa bọn tôi tới đây làm gì?”
Không chỉ riêng Mậu Văn Hiên, mà sau khi vào hang, mọi người đều nhận ra cơ thể mình bị khống chế, chỉ có thể đi theo Tiểu Dương về phía trước.
Cộng với việc chuyến đi của họ hoàn toàn do Tiểu Dương sắp xếp, mà vừa rồi Tiểu Dương còn định ra tay với bạn thân của Mậu Văn Hiên, có thể dễ dàng nhận ra người này chắc chắn có ác ý.
“Đúng vậy.” Cô bạn thân cũng nhìn sang bạn trai mình: “Tại sao lúc đó tay chân của mọi người không nghe lệnh chủ nhân nữa hả, anh làm sao được như vậy?”
“Chỉ là một chút phép tà thuật thôi mà, thường dùng khi đuổi xác.” Tiểu Dương vừa cười vừa nói, nụ cười còn có vẻ rất đắc ý.
“Thì ra là vậy.” Bạn gái của thằng bạn thân thốt lên: “Anh còn biết phép thuật à, giỏi thật đấy!”
“Cũng không có gì.” Tiểu Dương ngượng ngùng gãi đầu như vừa được người khác khen ngợi: “Không ngờ có thể thành công trên người sống, cũng may các người không có chút cảnh giác nào, đều uống cạn nước bùa của tôi.”
“Ồ ồ, hóa ra là cậu đã đánh thuốc chúng tôi, chúng tôi thậm chí còn không nhận ra.” Bạn thân của Mậu Văn Hiên cũng gật đầu, như đang nói chuyện thường ngày, sau cùng còn cười khà khà, có lẽ vì cảm thấy buồn cười trước sự vô tư của chính mình.
Không khí giữa họ rất hài hòa, lúc nói chuyện đều cười ha ha, nếu bây giờ có gì ăn thì có thể tổ chức dã ngoại ngay tại đây.
Tiểu Dương thở dài: “Ài, nếu không có sai sót ở giữa thì có lẽ bây giờ tôi đã hoàn thành xong nghi thức hiến tế rồi, coi như các người may mắn đấy.”
“Hiến tế?” Bạn thân của Mậu Văn Hiên hiểu ra: “Chúng tôi chỉ là vật hy sinh thôi à?”
“Đúng vậy.” Tiểu Dương gật đầu: “Nếu như lúc đi được nửa đường mà không có cái thứ mặt người thân rắn kia bất ngờ rơi xuống làm tôi giật mình, làm gián đoạn phép thuật, bây giờ lễ hiến tế đã kết thúc rồi đấy.”
Bạn gái Tiểu Dương vỗ trán: “À, em nhớ ra rồi, lúc đó em đi sau anh, đúng là có cái gì rơi xuống thật.” Khi đó, cô cũng nhìn thấy một cái bóng trông rất giống rắn rơi xuống dưới ánh sáng của điện thoại, làm cô sợ quá hét toáng lên, nhưng không hiểu sao cô lại hoàn toàn quên mất chuyện đó, được nhắc lại thì mới nhớ ra.
“Trên núi hẳn là có không ít rắn đâu ha, nhưng từ khi vào đây chúng ta chưa gặp phải một con nào.” Bạn gái của thằng bạn thân nói: “Cậu có chắc là không phải tối quá nên nhìn lầm không?”
“Tạm thời đừng bận tâm chuyện đó.” Mậu Văn Hiên đụng vai Tiểu Dương: “Cậu đi quá xa rồi đấy, dám dùng chúng tôi để hiến tế.” Hắn nói nhẹ bẫng, như không phải đang nói về chuyện tàn bạo như giết người, mà giống như đang phàn nàn về việc bạn cùng phòng đã ăn mất đồ ăn mang về của mình.
“Ha ha ha, hết cách rồi, tôi mắc bệnh nan y sắp chết, sư phụ nói cách nhanh nhất là hiến tế cho tà thần.” Tiểu Dương cũng cười vô tư.
Cười xong gã thở dài: “Dù sao thì tôi cũng còn trẻ lắm, học được chút bản lĩnh này đâu có dễ dàng, chết như vậy thật đáng tiếc, vả lại nếu tôi chết thì ba mẹ sẽ rất đau lòng.”
“Nhưng nếu bọn em chết, ba mẹ cũng sẽ đau buồn.” Bạn gái Tiểu Dương tỏ ra suy sụp: “Mà em còn là bạn gái của anh, cả em mà anh cũng không bỏ qua, thật là ghê tởm.”
“Anh cảm thấy mạng sống của mình quan trọng hơn mà.” Tiểu Dương thành thật nói: “Không phải em đã lừa dối anh, còn qua lại với Tiểu Chu sao đó sao?”
Tiểu Chu chính là bạn thân của Mậu Văn Hiên, lúc này Tiểu Chu cũng nói: “Di Di và tôi là thanh mai trúc mã, chính cậu là người đã cướp đi tình yêu của tôi trước.”
Tiểu Dương đáp lại: “Nhưng lúc tôi theo đuổi Di Di, cậu đã có bạn gái được gần một năm rồi.”
Tiểu Chu nói: “Ấy, thì chẳng phải tôi luôn luôn xem Di Di là hàng dự phòng đấy sao, thái độ của Tiểu Xuân như thể tôi không xứng với cô ấy vậy, xem ra là không thể lâu dài với nhau rồi.”
Bạn gái của thằng bạn thân liếc nhìn bạn trai đầy vẻ u oán, giọng có cũng tủi thân: “Anh quả thực không xứng với em.”
“Nhưng em cũng sai rồi, lúc đó em tiếp cận anh chỉ vì không muốn Di Di bị anh gạt mất thôi.” Dứt lời, bạn gái của thằng bạn thân cũng thở dài: “Không ngờ cuối cùng cô ấy vẫn bị người ta dụ đi mất.”
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi thấy quá đủ với chuyện của các người rồi.” Mậu Văn Hiên nói: “Tôi giống như một mắt xích trong vở kịch của các người, sau này không bao giờ đi chơi với các người nữa.”
Tiểu Dương lắc đầu: “Đừng nói chuyện này nữa, tôi nghĩ các người không tình nguyện vị hiến tế đâu, bây giờ phép thuật đã bị phá, tôi đánh không lại bốn người, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, các người im miệng đi.”
“Nhưng chúng tôi vẫn sẽ báo cảnh sát.” Mậu Văn Hiên bị cuốn vào quá nhiều sự kiện siêu nhiên, biết đã có cơ quan chuyên trách xử lý những vụ việc này, nên quyết không để cho Tiểu Dương ung dung ngoài vòng pháp luật.
Chẳng bao lâu Mậu Văn Hiên lại nghĩ tới chuyện khác: “Tôi nghe nói nhiều lễ hiến tế tà giáo chỉ tìm đại một chỗ nào đó bày đàn tế là xong, sao cậu lại đưa chúng tôi đi xa thế?”
Nếu Tiểu Dương thực sự tổ chức lễ hiến tế ở một địa điểm ngẫu nhiên trong thành phố nơi họ đang đi học, với tính cách không đề phòng người quen của sinh viên đại học như họ, có lẽ bây giờ thi thể đã lạnh hết cả rồi.
“Đó là vì lễ hiến tế hiện nay có tỷ lệ thành công thấp chứ sao nữa.” Tiểu Dương đáp: “Nhưng trong sách của môn phái chúng tôi có ghi rõ, trong cung điện dưới lòng đất này có một tà thần, khá linh nghiệm nữa, biết đâu có thể thành công một lần.”
“Tôi đã đến đây thăm dò vài lần, khó khăn lắm mới nắm được tình hình đại khái của cung điện dưới lòng đất, rồi còn phải tốn công tập hợp đủ người, nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích, ầy, quả nhiên đó là số phận của tôi.” Tiểu Dương lại thở dài.
“Tà thần?” Úc Đường đang im lặng nghe bỗng lên tiếng: “Tà thần gì thế, sao tôi không biết?”
“Các người không phải người của môn phái chúng tôi, chưa từng nghe nói cũng là bình thường.” Tiểu Dương nói: “Mấy tà thần đó tàn ác lắm, nghe nói nước Khải mấy ngàn năm trước bị hiến tế toàn bộ cho ngài, chỉ trong một đêm là cả đất nước bị diệt.”
“Thật sự có kẻ như vậy sao?” Úc Đường vô cùng nghi ngờ.
Không ngờ rằng cung điện dưới lòng đất nơi y đã sống nhiều năm lại có một sự tồn tại đáng sợ như vậy, ngay cả y cũng không phát hiện ra.
Không biết Cục Điều tra bây giờ có thể xử lý được tà thần như vậy không.
Hễ nghĩ đến mình sống chung một nhà với tà thần độc ác như vậy mà chẳng biết gì trong bao nhiêu năm qua, Úc Đường lại hơi bất an.
“Tất nhiên rồi!” Tiểu Dương hạ giọng nói: “Ghi chép về ngài rất ít, ngài rất thần bí, đây cũng là cấm kỵ trong môn phái chúng tôi, nghe nói chỉ cần gọi tên ngài cũng sẽ làm cho người ta phát điên.”
“Nhưng bây giờ tôi sắp chết rồi nên không sao cả, tôi sẽ kể cho các người nghe.” Tiểu Dương hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra: “Trong điển tịch nói ngài là tà thần được muôn dân nước Khải tôn sùng ngàn năm trước.”
“Là một tồn tại không thể nhắc tới, không thể nhìn thấy, không thể nghe được, vô hình, thất thường, có thể lật đổ sông núi, đảo ngược âm dương, đảo lộn trời đất chỉ bằng một ý nghĩ.”
“Điển tịch gọi ngài là…”
“Tuế Vô Thần Quân!”
Một cơn gió từ đâu thổi vào sâu trong lòng đất tối tăm, mang theo cái lạnh thấu xương, làm cho ánh nến bao bọc trong chiếc đèn lồng nhảy nhót hoảng loạn.
Trong chốc lát, cả cung điện dưới lòng đất rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Úc Đường tự nhiên bị điểm danh: “…”
Úc Đường: “Hả?”
—
Người dịch: Mấy người này xưng hô mắc cười lắm đúng không, do đang bị sức mạnh của Úc Đường ảnh hưởng đó, chứ bình thường phải mày-tao luôn rồi, mà mối quan hệ của 4 người này rối nùi một cục luôn..