Tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng rên rỉ và tiếng gào thét giận dữ, vô số âm thanh tràn ngập thế giới hỗn loạn này.
Đó là đám tang của một vị thần, những người bị thần bỏ rơi đã rơi vào tuyệt vọng.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt Lâm Tu Trúc vỡ vụn như một tấm gương đầy vết nứt, trong chớp mắt anh đã đến một khung cảnh mới.
Lần này là cung điện dưới lòng đất quen thuộc, ngọn lửa nến đỏ rực bập bùng soi sáng mọi vật xung quanh, đây chính là cung điện nơi Úc Đường đang ngủ.
Điểm khác biệt so với trước khi Lâm Tu Trúc ngủ say là lúc này, ngoài quan tài còn có rất nhiều thi thể trẻ em không có đầu trong cung điện dưới lòng đất, trông rất đáng sợ.
Nhưng nhìn quần áo trên thi thể, anh dám chắc chúng là những đứa trẻ mà anh rất quen thuộc.
“Đây là cung điện dưới lòng đất từ hàng ngàn năm trước.” Lục Yêu giờ đã biến lại thành hình dạng đầu người mình rắn.
Chỉ là nàng không thể khéo léo thắt nơ bằng đuôi như ngàn năm sau, bây giờ nàng vẫn chưa khống chế được thân thể này, tiến lên một bước cũng khó.
Lâm Tu Trúc đang suy nghĩ có nên tìm cách mở quan tài trước mặt hay không thì cảm thấy những đá núi xung quanh rung chuyển dữ dội, một cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng.
“Là tên khốn đó!” Lục Yêu kêu lên, cũng nhận ra hôm nay là ngày gì.
Tên pháp sư tà thuật biến thành Quốc sư đã lừa vua nước Khải, lão nói rằng đã tìm ra cách luyện chế thuốc trường sinh, nhưng cái giá phải trả là sử dụng Hoàng tử bé đang mang lại thịnh vượng cho nước Khải làm nguyên liệu.
Vua nước Khải đã bị pháp sư tà thuật điều khiển, vừa bất tài vừa tham lam, đồng thời khao khát cuộc sống vĩnh hằng xa vời.
Vua nước Khải không biết việc bù nhìn sinh ra một đứa bé bằng nhiều thứ phép thuật khác nhau thật sự rất hoang đường, lão vẫn tưởng đó là con của mình.
Nhưng dù vậy, vua nước Khải vẫn đích thân báo cho Hoàng tử bé biết rằng y sắp chết, thậm chí cho hoàng tử nhỏ tuổi vào quan tài, đưa vào lăng mộ.
Nhưng cũng như bao người khao khát trường sinh bất tử tự cổ chí kim, vua nước Khải cũng rơi vào một cái bẫy lừa đảo.
Chính pháp sư tà thuật cũng cảm nhận được thế giới sắp sụp đổ, lão muốn nuốt chửng Hoàng tử bé thần kỳ này, ảo tưởng rằng nhờ vậy là có thể tu thành đạo của mình, biến thành thần tiên, thoát khỏi thế giới đã định trước là phải diệt vong này, đó là lý do tại sao lại có đám tang dành cho một vị thần.
Trước khi Hoàng tử bé được đưa đến lăng mộ hoàng gia, pháp sư tà thuật đã lấy mấy sợi tóc của Tuế Vô Quân để luyện đan, sau khi uống thuốc, linh cảm dồi dào khiến lão phát điên, muốn ăn hết cả cơ thể của Tuế Vô Quân.
Pháp sư tà thuật vội vàng lao tới núi Xích Nhai, chưa kịp lấy đèn da người ra để mở cửa lăng mộ hoàng gia, viên thuốc lão nuốt vào đã bắt đầu phản tác dụng, biến lão thành Quái.
Quái khổng lồ nuốt chửng mọi thứ nó nhìn thấy, những thứ nó ăn đều trở thành một phần cơ thể của nó.
Thân hình của nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng dài, bay lượn trên bầu trời trông như rồng trong truyền thuyết.
Nhưng con rồng được ghép lại từ tay chân của vô số người này không phải là biểu tượng của sự tốt lành, mà tượng trưng cho tai họa.
Thế giới vốn đã không còn vững chãi đang trên bờ vực sụp đổ dưới tác động của rồng dữ.
Sau khi nhận được tin tức của Lục Yêu truyền ra, người của Cảm Thiên Ti đuổi đến nơi khuất phục được rồng dữ, nhưng không có cách nào cứu được thế giới đang tan vỡ.
Vào ngày đó, thế giới này đã chết.
Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em, người tu hành có linh cảm, người bình thường không có linh cảm, rắn, côn trùng, chuột, kiến, cây cối, hoa trái, chim và thú, núi và sông…
Tất cả sinh vật, tất cả sự vật đều phải đón lấy cái chết, bình đẳng như nhau.
Thế giới đang biến mất.
Thời điểm mà Lâm Tu Trúc và Lục Yêu đang có mặt lúc này là ngày thế giới tan vỡ.
Một âm thanh giòn vang vang vọng trong tai của tất cả mọi sinh linh, đó là tiếng kêu khóc cuối cùng của thế giới.
Lúc này, Lâm Tu Trúc cảm thấy vô cùng bất lực, vạn vật dường như mất đi trọng lực, hóa thành bụi vũ trụ, trôi nổi trong hư không.
Và ngay thời điểm đó, anh nghe thấy nhiều giọng nói vang vọng trong cung điện dưới lòng đất, đó là tiếng con người đang kêu gọi “y” ở nơi xa xôi.
“Muốn sống tiếp.”
“Ai cứu tôi với.”
“Tôi không muốn chết như thế này.”
Đó là những mong muốn vô cùng nhỏ bé.
Nhưng tất cả những âm thanh bên trong này đều lọt vào tai “y”, khiến cho cả Lâm Tu Trúc và Lục Yêu ở giữa cõi mộng này cũng có thể nghe rõ.
“Được thôi.” Trước khi chìm vào giấc ngủ dài lâu, y đã nghe thấy những điều ước mạnh mẽ của con người, vẫn bình tĩnh đáp lại.
“Vậy thì sống tiếp đi.”
Vào thời điểm thế giới tan vỡ, trước khi hàng ngàn sinh vật biến thành hư vô, vô số sợi tơ đen nối đã khâu lại từng vết rách trên thế giới.
Sự hủy diệt kéo đến với một sức mạnh tàn phá không ai cản nổi, vô lý, ngang ngược.
Nhưng y đã cứu lấy thế giới đang sụp đổ, lấy thân mình làm chỉ, ghép lại những quy tắc đã bị phá vỡ, hòa thành một thể với thế giới đã tan vỡ này, ngăn sự hủy diệt định mệnh ở bên ngoài quy tắc của y.
Và cái gọi là “hiện thực” bị phong ấn trong giếng chính là sự thật về một thế giới đã chết từ ngàn năm trước.
Những sợi tơ đen đã khâu thế giới vỡ nát này lại, con người sau đó sống trên đống đổ nát đã mất đi sinh mạng, tiếp tục nền văn minh của riêng mình.
Trật tự và sự sống là ảo ảnh, hỗn loạn và cái chết là hiện thực.
Những người tu hành của Cảm Thiên Ti đã chứng kiến ngày hủy diệt và tái sinh này, họ xây dựng chín cái giếng Khóa Rồng, phong ấn “hiện thực” rằng thế giới đã chết vào bên trong, đồng thời cũng phong ấn cả con rồng dữ là đầu sỏ vào đó.
Thế nhưng “hiện thực” quá khủng khiếp, Cảm Thiên Ti không ghi lại giai đoạn lịch sử này, cũng mong rằng mọi người sẽ quên đi “hiện thực”.
Con người đã sống sót, sinh sản từ thế hệ này sang thế hệ khác, các thế hệ sau này đã thực sự quên mất hiện thực trông như thế nào.
Nếu không có gì bất ngờ, con người sẽ sống và đi tìm ý nghĩa cuộc đời mình trong ảo tưởng hạnh phúc suốt cả đời.
Năm này qua năm khác, thế hệ này qua thế hệ khác, đời này qua đời khác, vô minh và trí tuệ cùng tồn tại.
*
Tinh thần của Lâm Tu Trúc cuối cùng đã dịu lại sau cú sốc vừa phải chịu đựng, anh bắt đầu tìm kiếm Úc Đường một lần nữa.
Lúc này, anh đã rời khỏi cung điện dưới lòng đất, đến giữa núi non đồng ruộng, nơi cây cối rậm rạp, bóng cây che khuất ánh nắng chói chang, để lại trên mặt đất những vệt màu ấm áp.
Khi quay lại, anh nhìn thấy Sơn thần bé lười biếng nằm trên đá, nhắm mắt lại, lặng lẽ tận hưởng sự cô tịch và yên bình.
“Úc Đường!”
Lâm Tu Trúc chạy tới, muốn chạm vào Sơn thần bé đang nằm trên tảng đá lớn, nhưng khi anh vừa thốt lên cái tên đó thì khung cảnh đã biến mất.
Ngay sau đó, vô số hình ảnh hiện ra trước mặt anh, hàng ngàn Úc Đường trong hàng ngàn ngày đêm xuất hiện trước mặt anh.
Trên núi Xích Nhai có những hàng cây cổ thụ cao chót vót hướng về phía mặt trời, thời gian trên núi vụt qua trong chớp mắt.
Ở trấn Vân Hòe là thế giới trần tục với ánh đèn chiếu sáng muôn nhà, người và vật đều thay đổi, thế sự vô thường.
Sau khi cứu thế giới tan vỡ này, Điện hạ bé ngủ trong cung điện dưới lòng đất không biết bao lâu đã thức giấc, việc đầu tiên y làm khi tỉnh dậy là khám phá cung điện của mình, sau đó tìm ra tám mươi mốt đứa bé.
Tiếp đến, bạn bè đến núi Xích Nhai ngày càng đông.
Có thú trấn mộ chui ra từ một ngôi mộ cổ trống rỗng khác, một người phụ nữ mặt cáo thích nhận con nuôi, một đàn chim đen mặc đồ cưới nhưng lại thích phá hoại đám cưới của người khác.
Mọi người đến rồi đi, đi rồi về, mang đến cho y biết bao câu chuyện từ bên ngoài.
Thị trấn dưới chân núi ngày càng lớn hơn, dân cư ngày càng đông hơn, các câu chuyện dần xuất hiện nhiều hơn, rồi theo thời gian, truyền thuyết về Sơn thần bé xuất hiện.
Một ngày nọ, Sơn thần bé nghe tin bạn mình đóng giả làm người xuống núi nhận nuôi con của người khác, y hào hứng chạy tới xem, thấy bạn mình đang vui vẻ, y chợt muốn có một mái nhà.
Sau đó nữa, Sơn thần bé tưởng mình đã tìm được tổ ấm rồi, mong muốn có được sự yêu thương hết lòng của gia đình, nhưng cuối cùng y lại chọn cách ra đi, chỉ để lại truyền thuyết Ông Vô Diện.
Không biết bao nhiêu năm trôi qua, mỏ khoáng sản quý hiếm được phát hiện ở gần trấn Vân Hòe, để xây dựng nhà máy và cơ sở vật chất, người ta chặt bỏ hết cây cối xung quanh, trên trấn Vân Hòe không còn cây hòe nào nữa.
Sơn thần bé chứng kiến con người phát triển nền văn minh và công nghệ, bước vào con đường mờ mịt nhưng cũng đầy những khả năng vô tận.
Thế rồi, việc khai thác khoáng sản quá mức đã dẫn đến thảm họa, một cái hố xuất hiện trên mặt đất, tàn nhẫn nuốt chửng sự sống.
Lúc này âm dương đảo ngược, tai họa lắng xuống, thị trấn công nghiệp vốn đã mất hết cây hòe chìm vào mặt tối, thôn Hoa Hòe ban đầu đảo ngược ra thế giới loài người, trấn Vân Hòe lại có cây hòe.
Người của Cục Điều tra đến điều tra sự việc, Sơn thần bé bèn mời họ vào thế giới trong cây hòe uống trà, còn chính thức giới thiệu tên tuổi của mình.
Y nói y tên là Úc Đường.
Trong miếu Sơn thần, thiếu niên ôm quyết tâm tìm chết đến thị trấn này đã thốt lên điều ước muốn về nhà, nhưng lại sợ phải về nhà.
Thế là Úc Đường bước ra khỏi núi Xích Nhai, trở về ngôi nhà đó thay thiếu niên.
Nhà họ Vu, Vu Dương Xuân, Vu Hậu Vọng, Bạch Tuyết và cụ Ngô miệng thì nói họ là một gia đình yêu thương nhau, dù cho vẻ mặt của họ hung dữ biết bao, nụ cười của họ giả tạo biết bao, y vẫn sẵn sàng đắm chìm trong đó.
Trong đám tang của cụ Ngô, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt Úc Đường, tự giới thiệu có phần vụng về: “Chào cậu, tôi là Lâm Tu Trúc.”
Trong đêm tân hôn, Úc Đường trút bỏ lớp da người, để lộ hình dạng chân thực nhất với người yêu, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Nhưng cuối cùng, y lại chứng kiến bạn đời của mình ngất đi.
Y bối rối nhìn người bạn đời mới cưới đang nằm trên giường, tự hỏi liệu mình đã làm gì sai.
Có vô số Úc Đường trong vô số khung cảnh, đó đều là những hồi ức mà y đã trải qua bao năm qua.
Thời gian trôi qua quá lâu, có những hình ảnh đã mờ đi nhưng Lâm Tu Trúc vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc của Úc Đường lúc đó.
Trong vô thức, Lâm Tu Trúc cũng đỏ cả mắt.
Anh muốn chạm vào Úc Đường trong những hình ảnh đó, muốn tặng cho vô số Úc Đường cô đơn một cái ôm, nhưng bàn tay đưa ra xuyên qua hình ảnh hết lần này đến lần khác, không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Từ khi rời khỏi cảnh tượng cung điện dưới lòng đất, không biết Lục Yêu đi đâu, chỉ còn lại Lâm Tu Trúc lang thang giữa các hình ảnh này.
Như dư ảnh, như khách qua đường.
Anh là cơn gió cuốn tuyết tung bay, là chiếc lá rơi không biết chốn về, là ánh nến nhảy múa trong cung điện dưới lòng đất đồng hành cùng Úc Đường trong những mảnh vỡ của cõi mộng, đi qua hàng ngàn năm đơn điệu mà dài lâu.
Khi đi cùng Úc Đường qua những mảnh vụn ký ức này, Lâm Tu Trúc mơ hồ cảm nhận được vì sao Úc Đường lại chọn cách ngủ say.
Đó là vị thần đến từ một nơi xa xôi trong vũ trụ, đến thế gian vì đáp lại lời kêu gọi của những con người khao khát được sống, trở thành Tuế Vô Thần Quân của nước Khải, phù hộ cho một đất nước được bình yên.
Thần lắng nghe điều ước của con người, đáp lại tiếng lòng của con người.
Những điều ước đó có thể đơn giản hoặc phức tạp, nhẹ nhàng hoặc nặng nề, chứa đầy những ham muốn của con người, như biển mặt lặng yên mà dưới nước lại có sóng ngầm.
Sau này thần cũng có ước muốn của riêng mình, thần đã trở thành y.
Ban đầu, Sơn thần bé muốn có một gia đình, nhưng khi nhận ra rằng mình sẽ không được đáp lại như mong muốn, y đã rời bỏ gia đình đó.
Tưởng chừng như đây chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng kể trong cuộc đời dài lâu của y, nhưng hóa ra đó lại là một điều ước chưa bao giờ được thỏa mãn.
Sau này, y đến nhà họ Vu, cảm thấy nơi đây có thể trở thành nhà của mình, đắm chìm trong ảo tưởng về một gia đình yêu thương nhau, nghĩ rằng cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn.
Nhưng cách đây không lâu, y lại biết được rằng điều ước của mình thật ra vẫn chưa thành hiện thực, y vẫn chưa tìm được gia đình cho riêng mình.
Vì vậy, sau khi đến nhà họ Lâm, y có được một chút cảm giác được thuộc về “nhà”, nhưng rồi lại nhận ra dáng vẻ phi nhân loại của mình đã bị những người trong gia đình này nhìn thấy, y lại chọn cách trốn tránh.
Lâm Tu Trúc biết nếu Úc Đường muốn, y có thể xóa đi ký ức của ông bà ngoại chỉ bằng một cái phất tay, để họ quên đi bộ dạng thật của y.
Nhưng y không làm vậy, vì y biết mình chỉ đang lừa dối chính mình mà thôi.
Cho dù có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, những người không thể chấp nhận y sẽ không bao giờ chấp nhận được y.
Y không còn muốn thất vọng nữa.
Vì vậy, y chọn cách chìm vào giấc ngủ sâu, để thời gian giải quyết vấn đề trước mắt.
Nhưng Úc Đường vẫn không yên trong giấc ngủ, đúng như Lâm Tu Trúc cảm nhận được, giấc mơ này tràn ngập nỗi buồn.
“Úc Đường!”
Lâm Tu Trúc hít một hơi thật sâu, cao giọng gọi tên Úc Đường.
“Bé cưng ơi! Em yêu ơi! Mình ơi! Anh biết em có thể nghe thấy anh!”
Chỉ cần gọi tên y trong lòng, dù ở xa đến đâu Úc Đường cũng có thể nghe thấy, chưa kể đây chính là giấc mơ của Úc Đường.
Lâm Tu Trúc không thể chạm tới Úc Đường trong những mảnh ký ức, đó chỉ là ảo ảnh, Úc Đường ẩn mình để người khác không tìm thấy, nhưng chắc y vẫn có thể nghe thấy giọng nói của người trong giấc mơ.
“Úc Đường, anh có một điều ước, nếu em có thể nghe được tiếng gọi của anh, xin hãy trả lời anh.”
Lâm Tu Trúc vừa dứt lời, vô số mảnh vỡ trước mặt anh vỡ vụn thành những chấm sao, nơi anh đang đứng bỗng biến thành bóng tối, tựa như đang ở trên bầu trời đầy sao của vũ trụ.
Đây là câu trả lời của Úc Đường.
Cũng như vô số lần trước, y luôn đáp lại những ai cầu nguyện với mình.
Lâm Tu Trúc cảm giác được có thứ gì đó đang lặng lẽ đứng sau lưng mình, nhưng khi quay lại thì chỉ thấy bầu trời sâu thẳm và biển sao, ngoài ra không còn gì cả.
Nhưng không sao, anh cảm thấy Úc Đường đang ở bên cạnh mình, nghe anh nói, thế là đủ rồi.
“Úc Đường, trước hết phải thừa nhận rằng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chân thực nhất của em, anh đã rất sốc, bởi trong cuộc đời dài hai mươi mấy năm của mình, anh chưa từng thấy điều gì mà khoa học không thể giải thích được.”
“Không, anh đã nhìn thấy, nhưng anh quên mất.”
“Và anh xin lỗi, anh đã không nhận ra em trong lần đầu chúng ta gặp lại.”
“Trở lại vấn đề ban đầu, đêm đó anh đã quá kinh ngạc, anh không thể tin được, cộng thêm việc bị bỏ thuốc, nên anh mới ngất đi.”
“Nhưng lúc đó anh chỉ ngất đi một lát rồi tỉnh lại, lúc được đưa lên xe cấp cứu là anh đã tỉnh rồi, lúc đó anh nghĩ, nhất định phải nói rõ ràng cho em biết, anh ngất đi nhất định là lỗi của anh, không thể trách em được.”
“Em luôn chân thành, thẳng thắn thể hiện tình yêu của mình, anh thích nhất điều đó ở em.”
“Lần này anh không đến một mình, bà ngoại và ông ngoại cũng đi cùng, à với cả Lâm Tất Quả cũng đi ké theo.”
“Lúc đầu anh không biết tại sao ông bà lại phải đi cùng, mãi đến bây giờ anh mới hiểu ra.”
“Em vừa biết ông bà thấy mình đột ngột biến mất là trốn tránh ngay, nên chắc hẳn ông bà rất lo lắng về chuyện này, họ đã nhận ra điều này trước anh, muốn nói rõ với em nên mới cùng anh về trấn Vân Hòe.”
“Nếu như em tạm thời không muốn đối mặt những vấn đề này cũng không sao, chúng ta có thể từ từ trao đổi, nếu em muốn, anh có thể đến đây với em mỗi ngày.”
“Trở lại chủ đề ban đầu, anh có một điều ước, em có thể giúp anh thực hiện không?”
Lâm Tu Trúc nói xong thì chờ một lát, nhưng vẫn không có phản hồi, biển sao cũng im lặng.
Tuy nhiên, anh đã đoán trước được điều này.
Anh vẫn có thể cảm nhận được Úc Đường đang ở bên cạnh mình, có lẽ y đã biến thành biển sao này, dùng hàng ngàn vì sao để ôm lấy anh.
“Dù là Tuế Vô Thần Quân, Sơn thần bé, hay đơn giản chỉ là Úc Đường, anh ước rằng…”
Lâm Tu Trúc dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau như đang cầu nguyện.
“Anh ước rằng em được vui vẻ, ước rằng em có được mọi thứ mình muốn, ước rằng em không phải phiền muộn về bất cứ điều gì trên thế giới.”
“Ước rằng em không còn cô đơn, không còn một mình.”
“Ước rằng em hiểu rõ mình đáng được yêu thương trân trọng.”
“Ước rằng những tình cảm em cho đi sẽ được đáp lại, ước rằng tấm lòng chân thành của em sẽ không bao giờ bị phụ bạc.”
“Xin hãy giúp anh thực hiện những điều ước này.”
Trong một khoảnh khắc, những ngôi sao tô điểm cho vũ trụ lướt qua như một trận mưa sao băng, tỏa sáng rực rỡ trong bóng tối và sự im lặng chết chóc…
Vị thần cô đơn đã đáp lại những điều ước nhỏ bé này..