Võ Tướng Cướp Cô Dâu

“Nương, nương, làm sao bây giờ?” thanh âm áp lực từ một gian phòng truyền đến, trong thanh âm hỗn loạn tiếng khóc.

“Suỵt, đừng khóc, chúng ta vụng trộm đem nó đến hậu viện tẩy thì tốt rồi.” Một tiếng nói mềm mại an ủi hắn như vậy.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng vốn dĩ đóng chặt chậm rãi mở ra một góc, một cái đầu ló ra, cái đàu kia khẽ nhìn quanh quất, , xác định bốn bề vắng lặng, sau đó mới lặng lẽ mở ra cửa phòng đi ra.

Đi ra cửa phòng là một vị phụ nhân mặc quần áo vàng nhạt, đôi mắt nàng trong veo như nước chung quanh xem rồi lại xem, rồi sau đó đối với trong phòng ngoắc:“Nhanh chút, không có người a.” Nàng thì thầm nói.

Trong phòng truyền đến một trận thanh âm tất tất tốt tốt, tiếp theo, một tiểu nam hài đáng yêu trong tay đang cầm một đoàn màu trắng gì đó đi ra, đi lại có chút tập tễnh, có chút cố hết sức đi vào bên người phụ nhân xinh đẹp.

Phụ nhân xinh đẹp cùng tiểu nam hài giống như ăn trộm, hai người một đường lén lút đi vào giếng nước trong hậu viện, mỹ phụ nhân cố hết sức tha đến một cái đại mộc dũng, thở hồng hộc đặt ở bên cạnh giếng nước.

Tiểu nam hài lập tức cầm trong tay gì đó hướng mộc dũng nhất quăng, vừa nhấc đầu, thấy mỹ phụ nhân vất vả múc nước đi lên, liền nhu thuận tiến lên hỗ trợ.

Hai người một trước một sau quần quật một hồi lâu, thật vất vả mới múc được nước vào mộc dũng, mỹ phụ nhân xắn tay áo, bắt đầu cầm lấy khăn màu trắng trong mộc dũng chà xát lại tẩy, mà tiểu nam hài cởi hài, nhảy vào mộc dũng vừa nhảy lại vừa đạp, đem miếng khăn màu trắng giặt thật sạch.

“Nương, không có người biết ạ?” Tiểu nam hài cúi đầu, cầm lấy ống tay áo mỹ phụ nhân hỏi.

Mỹ phụ nhân khoát tay,“Sẽ không.” Nàng đầu đầy mồ hôi, kết cục của việc không thói quen làm việc, chính là hai tay chà xát đau quá, thắt lưng đau thế nào ấy.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu nam hài vỗn uể oải thế này mới có chút sáng rọi, biết sự tình sẽ không sáng tỏ, hắn yên tâm, thanh danh của hắn sẽ không bị hủy bởi tấm khăn trải giường này.

Mỹ phụ nhân yêu thương sờ sờ mặt tiểu nam hài,“Tốt lắm, đã sạch rồi, còn lại giao cho nương, con đi chơi đi.” Lấy ra khăn tay, nàng cẩn thận đem mồ hôi lau khô giúp con, miễn cho gió thổi qua liền nhiễm phong hàn.

Tiểu nam hài đỏ mặt, vui vẻ nhận mẫu thân ôn nhu che chở.

“Đi chơi đi.”

“Vâng!” Gật gật đầu, tiểu nam hài xác định bí mật sẽ không bị biết, vô cùng cao hứng đi tìm bạn hắn chơi đùa.

Mỹ phụ nhân nhìn bóng dáng hắn chạy xa , ôn nhu cười, quay đầu nhìn đến tấm khăn trải giường, thật sâu thở hắt ra, nàng ôm khăn đẫm nước càng trở nên thêm nặng nề đi đến sào phơi bên cạnh, nhưng sào trúc rất cao, mỹ phụ nhân đành phải nhón mũi chân, muốn đem khăn trải giường giắt lên sào.

Đột nhiên, nàng dưới chân vừa trợt --

“A!” Kinh hô một tiếng, nàng nhắm chặt hai mắt, chờ rơi khi đau đớn xuống đất, nhưng một đôi cánh tay hữu lực đúng lúc gắt gao ôm lấy thắt lưng của nàng, mềm nhẹ giúp đỡ nàng.

Cảm giác kia quá mức quen thuộc, mỹ phụ nhân chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên thấy hé ra khuôn mặt quen thuộc, nàng không khỏi cười khan vài tiếng. Trượng phu của nàng không biết từ chỗ nào xông ra, đang cười nhìn nàng.

“Ta không phải cố ý.” Mỹ phụ nhân phun thè lưỡi, làm nũng ôm lấy thắt lưng trượng phu , kỳ vọng hắn có thể không cần tức giận.

“Mang đứa nhỏ còn không an phận như vậy.” Nam tử tuấn dật ôm nàng cười bất đắc dĩ, nhéo cái mũi của nàng, nho nhỏ trừng phạt nàng một chút.

“Tú ca, chàng đã thấy?” Mỹ phụ nhân, cũng chính là Trầm Lâu Đậu, nghi hoặc hỏi hắn.

Uất Trì Tú cười, buông lỏng tay ra, cầm lấy khăn trải giường đã giắt được một nửa trên sào trúc, dễ dàng giải quyết nó.“Lúc nàng cùng Hàn nhi ra khỏi phòng, ta đã đi theo phía sau nàng. Hàn nhi đái dầm sao?” Lời tuy là câu hỏi, ngữ khí lại là khẳng định.

Nói đến con, thật sự là làm Uất Trì Tú cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, con sau khi sinh ra, cũng rất thích kề cận nương của nó, làm cho nương hắn chậm chạp không mang đứa nhỏ thứ hai, hai tháng trước, Lâu Đậu thật vất vả có thai, hắn rốt cục đem con đá ra cửa phòng, không được tiếp tục quấn quít lấy thê tử hắn, làm cho nàng quá mức mệt nhọc.

Không nghĩ tới con mới ngủ một mình không đến bảy ngày, cư nhiên trộm đái dầm! Còn không dám để cho người ta biết, sợ bị hủy anh danh nhất thế của nó. Xuy, xú chỉ một đứa con nít, muốn anh danh gì chứ?

Còn làm phiền nũng nịu thê tử hắn làm việc cực nhọc, ngồi xổm trên đất chà xát giặt giũ, vì giúp xú tiểu tử kia thu thập.

“Chàng biết? Trăm ngàn lần đừng nói ra, Hàn nhi cảm thấy thực mất mặt.” Trầm Lâu Đậu vội vàng nói.

Tú ca luôn luôn là anh hùng trong lòng con, nếu như bị anh hùng trong lòng biết chính mình đái dầm, vậy đối với con nhất định là đả kích rất lớn.

Chuẩn bị xong những thứ lặt vặt đó, Uất Trì Tú dắt tay thê tử nhỏ bé, mang theo nàng bắt đầu tản bộ,“Ta biết.” Giận thì giận, , nhưng con hắn từ nhỏ cực sĩ diện, làm cha như mình sao có thể để con xấu hổ được chứ?

Trầm Lâu Đậu tò mò nhìn trượng phu,“Sao chàng biết Hàn nhi đái dầm?” Tẩy sàng đan có rất nhiều giải thích, đái dầm cũng không nhất định là lý do duy nhất.

Uất Trì Tú liếc mắt nhìn nàng

“Không phải nàng đã xem nhật kí của nương ta, còn không biết?”

Nàng đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cười ha ha. Thì ra trượng phu của nàng đã sớm biết bà bà đưa từng chuyện từng chuyện lsc hắn còn nhỏ ghi lại không sót một chút gì.

“Thì ra, nam hài Uất Trì gia đều sẽ như vậy a......” Tiếng nói ngọt ngào hòa cùng tiếng cười vang lên.

Một thanh âm khác trầm mặc một chút, rồi sau đó nói:“Có thể đúng, bởi vì bà nội ta từng ôm khăn trải giường trộm khóc nói với ta...... Cha ta cũng từng như vậy.”

“Ha ha ha ha......”

Tiếng cười ngọt ngào đó càng ức chế không được, đã đi thật xa còn vang mãi không ngừng......

End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui