Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Tống Diệu Văn ngỡ ngàng,“Ta cái gì cũng chưa nói.” Quá lợi hại đi! Đến việc trong lòng bằng hữu nghĩ gì mà hắn cũng biết?

Liếc mắt xem thường, Uất Trì Tú hừ nhẹ một tiếng,“Suy nghĩ của ngươi đều viết ở trên mặt.” Còn nói là Hàn lâm học sĩ? Nghĩ cái gì đều khắc lên trên mặt như thế ai mà chẳng thấy được? Cứ vậy mà sống trong chốn quan trường bon chen, chẳng lẽ hắn muốn bản thân ngày càng tụt dốc?

“Có đến nỗi ấy không?.... Nhưng ta hỏi thật, ngươi không thấy bộ dạng cô nương này nhìn có vài phần quen mắt sao ?” Tống Diệu Văn nhịn không được hỏi.

“Không biết.” Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời. Hắn chỉ có thể đoán được cô nương này hẳn không phải là người Trường An ,y phục trên người nàng trông bảo thủ hơn rất nhiều so với nữ tử thành Trường An. Nàng không để lộ cái gáy trắng noãn, không mặc sa mỏng như sở thích của các cô nương đương thời, cũng không gài khăn ở tay áo như họ.

“Ra vậy.” Cau mũi, Tống Diệu Văn nghe câu trả lời của hắn nhưng trong lòng lại cảm thấy không thích hợp.“Thân thủ của vị nam phó vừa giữ tay Hoàng công tử kia xem ra cũng không đơn giản".

Tuy là A Tú xuất thủ trước một bước, nhưng trông cách vị nam tử hiền hậu thành thật kia trụ tay đối phương mà gân xanh trên tay chỉ khẽ nổi lên, hơn nữa lại làm sắc mặt đối phương đột nhiên trở nên trắng bệch, hẳn ai nhìn cũng đoán được cánh tay bị cầm ấy chịu bao nhiêu đau đớn.

“Ừm.” Thân là võ tướng, Uất Trì Tú đương nhiên biết thân thủ của nam tử kia tốt ra sao. Chỉ cần nhìn bộ pháp, lắng nghe hơi thở cùng nhìn các động tác di chuyển của hắn là có thể nhận ngay ra được nam tử kia vốn là một cao thủ.

Nữ tử bình thường hoàn toàn không có khả năng có cao nhân hộ tống như vậy, hay là bọn họ đến Trường An có chuyện quan trọng muốn làm?

Uất Trì Tú đột nhiên thấy nực cười với suy nghĩ của chính mình. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ mới gặp mặt lần đầu, hắn đã hiếu kỳ xem cô nương đó muốn làm gì?

“Đúng rồi, nương ta nhờ ta chuyển lời tới ngươi, khi nào có thời gian rảnh thì nhớ ghé qua thăm nàng, nương rất nhớ ngươi.” Tống Diệu Văn cúi đầu cắn hạt dưa, nghĩ đến lời căn dặn của mẫu thân đại nhân.

Nghĩ đến Tống phu nhân, ánh mắt Uất Trì Tú toát lên vẻ ấm áp và hoài niệm: "Vân di độ này có khỏe không?" Ngày trước, khi phụ thân bận việc triều chính, chẳng mấy khi quan tâm đến hắn. Mẫu thân lại sớm về trời, hắn giống như đứa trẻ không ai cần đến, chưa một lần được cảm nhận được sự ấm áp, chỉ đến khi Vân di xuất hiện.......

Vân di vốn là thê tử của vị quan dưới quyền phụ thân. Từ khi đến ở nhờ tại uất Trì phủ, nàng hết lòng chở che thương yêu hắn, mọi khiếm khuyết về tình thân trong hắn đều được nàng bù đắp trọn vẹn.Từ trong thâm tâm, hắn coi nàng như một người mẹ thứ hai.

Nếu không có nàng ngày đêm không quản vất vả chăm lo cho hắn, e rằng đến hôm nay hắn cũng không thể làm thống soái của 16 Vệ tướng quân.

" Ai rồi cũng sẽ có lúc không tránh khỏi bệnh tật (*), nàng muốn ta nhắn với ngươi, đừng có dại mà chết già ở trong cung, hãy nhanh nhanh chóng chóng cưới lấy một thê tử.” Tống Diệu Văn đôi lúc thấy không chịu nổi sự rầy rà của mẫu thân, thê tử mới cưới về nhà có mấy ngày mà bà đã bênh nàng chằm chặp, chỉ chuyên tâm đối phó với hắn cùng trượng phu.

(*) : câu này nguyên văn là Trâu khỏe cũng còn có lúc ngã quỵ ,ta thấy phô quá nên sửa,đọc thấy lạ các nàng cũng đừng nói a ^^!!!

“......” Uất Trì Tú bất đắc dĩ thở dài, tại sao các vị trưởng bối đều muốn hắn thành thân? Chẳng lẽ không thành thân, hắn không còn là chính mình?

“Nói riết rồi cũng nhàm, nghe quen là tốt rồi.” Tống Diệu Văn an ủi vỗ vai bạn mình, còn nhớ trước khi lấy vợ,hoàn cảnh của hắn không khác A Tú bây giờ là bao. Ngày nào cũng có người lải nhải bên tai nhắc nhở chuyện thành hôn, may mắn là hiện tại đã được giải thoát.

Chậm rãi đẩy bàn tay nặng nề trên vai mình ra, Uất Trì Tú không thèm để ý tới bộ dạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bằng hữu, tiếp tục hướng ánh mắt đến chỗ mỹ nữ mảnh mai đang ngồi.

Thấy nàng nghiêng ngó nhìn bốn phía, khẽ nhón lấy một ít hạt dưa trên bàn đưa đến gần miệng . Làn thu thủy trông ra cảnh sắc ngoài phố, đăm chiêu cân nhắc một chút rồi đột nhiên ném mấy hạt dưa trên tay đi.

Ném vài lần không trúng mục tiêu, nàng không vui chu miệng, đôi má hồng lên, không phục cắn cắn môi, tiếp tục cầm lấy hạt dưa ném tiếp.

Nha hoàn bên người nàng lúc đầu có nói mấy câu ngăn cản nhưng thấy nàng hùng hồn đáp lại, sau lại chỉ chỉ tay xuống góc dưới lầu. Nha hoàn nhìn theo phía tay nàng chỉ rồi cũng nhanh chóng cầm hạt dưa ném cùng ( LL: xí xớn, ta cũng ném a !!!!)

Uất Trì Tú cười khẽ, không nhịn nổi tò mò, rốt cuộc là nàng đang ném ai? Hướng mắt ra phía ngoài tìm kiếm, thì ra phía dưới chỗ nàng ngồi vừa vặn có một đôi khất nhi*, một lớn một nhỏ, nhìn qua thì thấy đứa lớn hơn đang bắt nạt đứa nhỏ,người nàng đang ném chính là tên đại khất nhi ấy.

*khất nhi* : e hèm..... lịch sự thì gọi là trẻ con ăn xin nhá >"

Nhưng căn bản là do nàng không có võ công thế nên hạt dưa luôn chỉ rơi vào bên cạnh chân của đại khất nhi, kiểu gì cũng không quăng trúng hắn.

Che miệng cười, Uất Trì Tú nhặt lấy hạt dưa trên bàn, liếc mắt nhìn tay nàng, thấy nàng vừa ném ra thì hắn cũng vận nội lực bắn theo .

“Ai nha!” Đại khất nhi bị hạt dưa chứa nội lực của hắn đánh trúng, đau đến kêu oa oa .

Hắn hướng mắt về phía nàng, quả nhiên thấy nàng đắc chí cười ,lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, đôi tay không tiếng động khẽ vỗ vào nhau, khuôn mặt đáng yêu đến động lòng người, thủy mâu lóe lên vẻ hưng phấn.

“Hạt dưa lấy đến là để ăn chứ không phải để ném.” Tống Diệu Văn lạnh nhạt nói. Chưa từng thấy A Tú đối xử với cô nương nào tốt như vậy, còn nhìn nàng cười đến ôn nhu, chậc chậc, chắc là xuân tâm nhộn nhạo! (LL :chí phải , chí phải ^^!!!)

Ném hạt dưa về phía mặt hắn, Uất Trì Tú không để ý tới đề tài mà hắn muôn thuở càm ràm, hai người lại tiếp tục bàn công sự.

Đến lúc phải đi, Uất Trì Tú nuối tiếc quay đầu nhìn về hướng cô nương khi nãy ngồi, trên bàn lúc này được thay bằng một đám người khác, giai nhân tuyệt sắc đã sớm đi mất rồi.

Lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, nhưng điều đó lại không khiến hắn bận tâm, xoay người cùng Tống Diệu Văn cất bước rời đi. Vừa lúc ra khỏi tửu lâu, hắn thoáng trông thấy một bóng trắng. Nhìn kỹ, đúng là vị cô nương mà hắn đã trông thấy khi nãy, lúc này bên nàng không có ai, nàng đang cầm chiếc bánh bao nóng hầm hập bỏ vào bát của tiểu khất nhi bị khi dễ lúc trước, thuận tay đưa mấy đĩnh bạc vụn cho tiểu khất nhi.

“A Tú!” Tống Diệu Văn đi phía trước, thấy hắn không đuổi kịp liền quay đầu gọi.

Ngắm cô nương thiện lương ấy thêm một lần nữa, Uất Trì Tú mỉm cười, nhanh chóng nhấc chân bắt kịp cước bộ của bằng hữu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui