Hết tết rồi, Vô Ưu lại trở lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Sáng đi học, chiều ra chợ, mặc dù vừa mới ăn tết xong nhưng rau dưa của Vô Ưu vẫn bán rất đắt.
Bởi nhiều nhà ở chợ họ đều thích ăn rau củ quả ở cửa hàng cô.
Tuy nhiên, lần này lại thêm một cái đuôi ẩn thân theo cô nữa đó là Tôn Vạn Ngộ.
Vô Ưu hỏi Vạn Mị tại sao phải bắt theo hầu cô ba năm? Vạn Mị nói, hắn tính tình cao ngạo, nóng nảy lại háo thắng.
Không đạt được mục đích sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Không cho hắn ở cạnh cô hắn cũng sẽ tìm cách bắt cô theo hắn.
Lúc đó, không chừng gia đình cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên, cứ để cho hắn có lý do đường đường chính chính bên cạnh cô, như vậy cô và người nhà cũng an toàn mà hắn cũng được như ý.
Bên cạnh cô đã có một cây bông, một con rắn, một tên cương thi, giờ thêm một con khỉ nữa chắc cũng chẳng sao.
Với lại mặt hắn lúc nào cũng hậm hực, ai oán nhìn cô cứ như việc làm người hầu cho cô là vạn bất đắc dĩ vậy.
Cô cũng không muốn hắn làm người hầu đâu, mà thực tế chứng minh cô cũng không nhờ hắn làm việc gì.
Cô cũng bảo hắn nếu không muốn làm thì có thể trở về.
Hắn nói hắn đã thề trên danh dự rồi nên sẽ không nuốt lời.
Vậy thì thôi, thích làm thì làm cô không ép.
Dù sao hắn cũng không ăn được cô.
Mà hình như chỉ có Vạn Mị mới ăn được cô thôi! Kim Nhân thì chỉ uống được canh, Khánh Vân thì thích được cô cắn hơn.
Còn tên khỉ này chắc sẽ không làm gì cô, hắn chỉ đơn thuần bị mị lực ảnh hưởng mà thích cô thôi.
Nhưng mà, suy nghĩ của cô hoàn toàn sai rồi.
Hắn hậm hực, khó chịu, ai oán là do thứ nhất, thân thể cô tại sao lại quá nhỏ, hắn không có sở thích luyến đồng; thứ hai, hai tên một đen, một đỏ cứ bám riết lấy cô một tấc không rời, khiến hắn không thể nào ôm ôm, nựng nựng, hung hung cô được.
Tuy không sở thích luyến đồng nhưng hắn yêu trẻ con, đặc biệt là xinh xắn đáng yêu như Vô Ưu vậy, càng làm hắn tay chân ngứa ngáy.
Bởi thế, trong hoa quả sơn mấy con khỉ nào xinh đẹp dễ thương, vừa sinh ra đã bị hắn nhận làm con nuôi là vậy đấy! Anh khỉ nhà mình cũng tốt tính lắm nha!
Nhưng Vô Ưu hoàn toàn không biết việc này, cô chỉ nghĩ là hắn khó chịu, cho nên cũng lười để ý đến hắn, xem hắn như không khí càng làm hắn ai oán nhiều hơn.
Tối đến, vừa tắt đèn dầu đi ngủ thì bị Vạn Mị túm vào không gian, biến cô lớn để hắn ăn.
Xong rồi, vừa trở ra đã bị Kim Nhân ôm vào không gian hắn hôn hôn, khắp người không chừa chổ nào.
Xong xuôi, trở ra lại bị Khánh Vân mang vào không gian hắn đưa cổ cho cô cắn.
Ngày nào cũng vậy nên cô cũng quen rồi, cô biết làm như vậy cô có thể giúp họ tu luyện nên cũng không bài xích.
Cũng may con khỉ không làm gì cô, cô có thể ngủ ngon tới sáng.
Nhưng mà, chưa ngủ được bao lâu.
Cô cảm giác, mặt mình bị ai đó nhéo nhéo rồi hung hung, mông cũng bị vỗ vỗ vài cái.
Cô tưởng là một trong ba người Vạn Mị, Kim Nhân và Khánh Vân nên bực mình mở bừng mắt.
Định mắn nhưng lại thấy không phải là ba người đó, mà là tên khỉ đang nằm ôm cô tha hồ mà nựng nịu.
Khuông mặt vô cùng sung sướng, nào giống vẻ hậm hực, khó chịu như ban ngày chứ? Cô không khỏi đen mặt.
- Ngươi làm gì vậy?
Hắn cười đáp.
- Ôm nàng ngủ a! Nàng đáng yêu như vầy không nựng nựng một chút thì uổng phí lắm.
Đúng không tiểu bảo bối.
Rồi lại tiếp tục nhéo nhéo và hung hung má cô.
Ô...ô...!lại thêm một tên nữa rồi.
Lần nàym cô không thèm nói tiếng nào luôn, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tên khỉ cũng chỉ đơn thuần là nựng nịu cô một chút thôi.
Sau đó, đặt cô gối đầu lên cánh tay mình với tư thế thoải mái nhất rồi ôm cô ngủ.
Sáng ra, Vô Ưu cũng không thấy hắn đâu, cũng không ngạc nhiên làm gì, tiếp tục một ngày mới.
Thấm thoát cũng hết tháng giêng, Vạn Mị nói cô tạm thời không cần đi tìm mãnh vỡ, vì chỉ còn hai mảnh nữa thôi.
Nhưng hai mảnh này lại không dễ tìm như các mảnh khác.
Phải cần thời gian nhiều hơn, nên hắn phải củng cố lại lực lượng để điều chỉnh thời gian kéo dài một chút.
Ừm, nghỉ thì nghỉ, dù sao cô cũng đem được linh thủy ra ngoài rồi.
Mặc dù cũng vẫn phải sử dụng hết trong vòng tám tiếng nhưng số lượng đã không hạn chế nữa.
Mị lực đã không còn.
Lần trước chỉ có thể đổ vào nấu chung với canh thôi.
Lần này sẽ sử dụng nhiều hơn.
Cô đã mua thêm ba mẫu ruộng và một mẫu vườn, ở gần chổ ngã ba lúc đầu cô bán khoai.
Dĩ nhiên là để trồng rau, dưa, trái cây rồi.
Cô nói ruộng vườn của cha nuôi ở gần đây, nếu không có e là rắc rối.
Cô thuê người lên luống ba mẫu ruộng, che bông bô phân ra khu vực trồng mỗi loại rau màu khác nhau.
Trái cây thì cô cũng trồng đủ loại.
Còn về chất lượng dĩ nhiên cũng sẽ như trong không gian rồi.
Vì hoa màu thì cô ngâm hạt giống trong linh thủy, sau đó mới vớt ra gieo.
Chất lượng cũng sẽ không giảm, cũng không bị sâu bệnh.
Nhưng sẽ mau héo hơn được trồng trong không gian.
Trái cây thì cô sẽ tưới trực tiếp một lần, trong một đợt ra hoa.
Cô chỉ có mất công như vậy thôi.
Còn về tưới tiêu, cô đặt một hệ thống ống nhựa có khoang mỗi khoảng một lổ nhỏ, khiến cho lúc nước chảy vào sẽ tạo ra vòi phun.
Đây là kỹ thuật hiện đại, ở những năm này chưa phát triển.
Chỉ cần sáng ra mở vòi là toàn bộ ba mẫu hoa màu đã được tưới.
Cô thuê người chăm sóc và thu hoạch, chủ yếu là làm cỏ, cắt tỉa thôi.
Chứ sâu bệnh, phân thuốc là không cần phải có.
Cô không trồng trực tiếp một lượt, mà trồng xen kẻ làm sao cho mỗi ngày đều có số lượng cụ thể hoa màu thu hoạch.
Cái này hơi khó nhưng hạt giống cô đã ngâm linh thủy thì lại rất dễ dàng.
Cô giao cho người chăm sóc, trồng muốn ăn cứ hái, ai mua cứ bán, ai xin cứ cho không cần hỏi ý kiến.
Cô chỉ có cung cấp hạt giống và nhận tiền.
Ngày nào thu hoạch xong thì cứ để gọn gàng trong nhà kho, tối sẽ có người tới đem đi.
Kỳ thật, cô làm vậy chủ yếu là để qua mắt cha mẹ và bà con hàng xóm thôi.
Ai có hỏi rau dưa cô nguồn cung ở đâu thì cô có chổ mà chỉ.
Chứ thực tế, cô bán toàn là đồ trong không gian không a.
Đồ bên ngoài để một ngày là héo rồi, chỉ có thể cho người ta đem về cho heo ăn hoặc làm phân hữu cơ thôi.
Còn về phần ông chú của Kim Nhân và Khánh Vân, tức cha nuôi Vô Ưu, đã có người đóng giả rồi.
Người đó không ai khác là Tôn Vạn Ngộ a.
Làm cha nuôi Vô Ưu hắn có phần không chịu nhưng nhìn thấy cô còn nhỏ thế là tạm thời làm, còn về làm chú của Kim Nhân và Khánh Vân thì sẽ không từ chối rồi.
Nghe nói cha nuôi Vô Ưu đã về, cha mẹ Vô Ưu nhân ngày chủ nhật cũng dẫn chị Linh và em Thành ra nhà chơi.
Tất nhiên là được tiếp đãi trên lầu rồi.
Ở dưới thì bán chỉ có trên lầu là tiếp khách và để ngủ thôi.
Nhưng có ai ngủ lại đâu chứ, tất cả đều ẩn thân đi theo Vô Ưu hết.
Cô cũng nói cặn kẽ cho Tôn Vạn Ngộ về mọi việc, yêu quái đúng là yêu quái, tiếp thu rất nhanh và lúc gặp cha mẹ cũng nói chuyện không vấp chổ nào.
Tức cười nhất là hắn sai sử Kim Nhân cùng Khánh Vân như đúng là cháu của mình vậy.
Hai người ấm ức lắm nhưng vì Vô Ưu phải ráng nhịn.
Càng được lợi hơn là hắn có thể đường đường chính chính ôm Vô Ưu nựng nựng, mà không bị ai phản đối.
Khiến cho Kim Nhân và Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi.
Mà hắn còn ôm cả em Thành cưng cưng nữa.
Nói rồi, hắn cũng rất yêu trẻ con, em Thành cũng thuộc hàng dễ thương, đáng yêu mà.
Chị Linh thì hắn chỉ sờ đầu vì chị đã 10 tuổi rồi.
Vài năm nữa đã có thể thành thiếu nữ.
Phải nói Tôn Vạn Ngộ làm người lớn thật là chuẩn luôn.
So với Kim Nhân và Khánh Vân lúc giả dạng là chủ mua hai mẫu ruộng trước nhà Vô Ưu thì hoàn toàn tự nhiên hơn hẳn.
Mà lúc đó Kim Nhân cùng Khánh Vân chỉ giả làm hai vợ chồng trẻ, nhỏ tuổi hơn cha mẹ nhiều nên họ có thể lễ phép.
Chứ giả làm ông chú thì thật họ không làm được.
Cuộc gặp gỡ đã xong, mọi việc lại đi vào quỹ đạo của nó.
Mà không, cha đã mua một cái truyền hình về rồi.
Tuy trắng đen nhưng cũng khiến cho cả xóm vui mừng.
Chiều nào họ cũng tụ tập đầy sân để xem.
Cha cũng đem nó ra đặt ở hàng ba luôn, vì trong nhà không đủ chổ cho mọi người ngồi.
Ra sân rộng hơn, ai cũng có thể thấy.
Bình ăc quy thì cha sạc tới hai bình, để nhiều khi xem giữa chừng hết bình có cái để thay, không làm gián đoạn khúc hay.
Buổi chiều thì chiếu phim, thời sự một chút thì tới phim hoạt hình, tối thì cải lương.
Chủ yếu là bà con canh coi cải lương là nhiều.
Mà hôm nay, cha mở đài nào không biết, chiếu ngay tuồng hoàng hậu không đầu.
Lúc cái đầu nó bay lơ lững có mấy người sợ la lên luôn.
Nhưng vẫn muốn xem, rồi buồn rồi khóc, rồi vui.
Khoảng chín giờ tối tuồng giản, tất cả cũng ra về.
Cả nhà cũng đi ngủ.
Chị Linh cũng giống kiếp trước đi học về, ăn cơm, làm bài học bài xong là dán vô cái ti vi, cái gì cũng muốn xem.
Cha mẹ sẽ không la vì chị đã làm hoàn thành xong việc.
Nhưng cũng nhắc nhở để đừng mê quá mà không nhớ bài.
Còn Vô Ưu thì khác, không phải cô không thích xem, mà do kiếp trước cô xem hết rồi a.
Với lại hiện đại muốn gì cứ việc lên mạng gõ, còn tivi thì có cáp, kỹ thuật số tha hồ muốn xem gì thì xem.
Đối với mấy chương trình này cô cũng có phần hơi nhàm.
Cô chỉ thích xem thời sự hoặc ca nhạc thôi.
Cải lương, phim ảnh gì đó chỉ xem cho có lệ..