Là ai tới từ biển hồ sông núi, lại đêm ngày ẩn trong căn bếp với tình yêu
“Câu đùa khắc khoải và giấc mộng ngày trắng dặc dài” —— Omnipotent Youth Society
https://.youtube.com/watch?v=9cPtqJDtARk
Cô gái vẫn hôn mê sau cuộc phẫu thuật. Giảng viên hướng dẫn của cô đã tới, nói bố mẹ cô ở vùng khác đang tức tốc tới đây.
Phó Nhất Duy và Nam Khương Tử trông cho cô gái nằm viện. Toàn thân mệt như rã, Tần Cửu lủi ra băng ghế trong vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện ngồi vào, châm thuốc hút.
Vừa hay Đường Tiếu Lễ đi ngang, thấy Tần Cửu đang gập lưng, vừa hút thuốc trong khi mắt cắm cúi xấp giấy thông báo trong tay, đôi mắt được tóc dài khuất lấp. Tự dưng một cơn bức bí trào lên, Đường Tiếu Lễ đi tới ngồi xuống bên cậu.
“Bị người ta tố giác đấy, một đồng nghiệp tên Hồ Tùng.”
Tần Cửu chỉ bóp rúm tờ giấy, không nói chuyện, nhìn chòng chọc tấm ảnh cậu đeo cây ghi-ta trên lưng, lên xe Phó Nhất Duy sau buổi diễn âm nhạc ở trường.
“Với cả… trên diễn đàn trường có một tài khoản tên “Ninh Ninh Ái”. Cô bé là fan của cậu, rất hay đăng ít tin về cậu lên diễn đàn, chẳng thế mà, còn mãi úp mở bóng gió cậu sẽ không thích fan nữ. Mấy lời kiểu vậy. Cậu biết đấy… bụng dạ đám trẻ con bây giờ…”
“Sau thì Hồ Tùng lần theo xới tung gốc rễ lên. Cô bé tên “Ninh Ninh Ái” này còn viết truyện đam mỹ đăng lên trang Nhật Nghiệp, một trang chuyên tiểu thuyết mạng, xây dựng nhân vật hệt hai người vậy…”
Tần Cửu lật giở từng trang tư liệu.
“Một ngày trước khi nộp lên hiệu trưởng mấy tin này đã phát tán trên diễn đàn, thu hút rất nhiều người quan tâm… Nhưng mấy chứng cứ đấy chẳng chứng minh được gì cả… Dễ đoán là, hẳn Phó Nhất Duy đã chính miệng thừa nhận…”
Tần Cửu rít mạnh hơi thuốc cuối rồi nghiền đầu lọc vào tấm hình trong tư liệu. Đốm lem nhem xém tro vàng lan rộng.
Đường Tiếu Lễ thở thượt, nói: “May sao giờ mới tạm đình chỉ công tác, hãy còn đường cứu vãn…”
Bọc đầu lọc bằng giấy tài liệu và quấn nó thành cục tròn, Tần Cửu đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Đường Tiếu Lễ ngửa đầu, mắt giữ yên tại khuôn cằm cậu đã lún phún. Còn nhớ lần đầu gặp cậu hãy đang chồm hổm nhai cơm hộp, luộm thuộm dơ dáy chẳng vào nổi mắt. Ấy thế giờ cậu đã đủ sức tách đất vươn mình. Dễ mà đoán được, sức mạnh này tới từ Phó Nhất Duy.
Tần Cửu lên tầng, đập vào mắt là Phó Nhất Duy và Nam Khương Tử đang trao đổi ngoài phòng bệnh của cô gái. Bóng hai người mỗi lúc một đậm rõ. Chợt cậu thấy Phó Nhất Duy đè tay lên chỗ dạ dày, gập lưng nhăn nhó. Đồng tử trong mắt cậu rúm lại, bấu tay Đường Tiếu Lễ nói “Em ra xe lấy thuốc!” rồi quay gót, chạy biến mất dạng.
Khi Tần Cửu mồ hôi mẹ mồ hôi con chạy lên, ngoài cửa chỉ còn Nam Khương Tử và Đường Tiếu Lễ. Nam Khương Tử cất giọng đều đều: “Đi kiểm tra rồi, khả năng phải làm phẫu thuật.”
Tần Cửu đặt thuốc xuống ghế, gập lưng ngả rạp trên đầu gối, bắt đầu thở lấy thở để từng hơi.
“Đã điều tra ra tài khoản “Ninh Ninh Ái” kia rồi. Rất khéo, chính ngay cô bé nằm trong này, tên Trần Tử Ninh.”
Nghe tới cái tên ấy, hình ảnh cô gái xin kết bạn wechat ở quán cà phê và cả khi xin chữ kí trước buổi diễn ùa về trong Tần Cửu. Cậu bắt mình tỉnh táo, định suy xét cho ra nhẽ đầu đuôi sự việc lại phát giác đầu mình hệt mớ bòng bong.
Đường Tiếu Lễ cau mày, nói: “Làm sao cô bé biết được, chẳng lẽ còn là sasaeng fan (fan cuồng quá khích) của Tần Cửu?”
Nam Khương Tử chưa từng nghe từ này, toan hỏi thì một y tá đã đi ra, hỏi trước: “Các anh chị ai là người nhà của Phó Nhất Duy?”
Tần Cửu thình lình bật ngay dậy, giành lời: “Là tôi!”
Y tá nghi ngại, hỏi: “Cậu có quan hệ thế nào với bệnh nhân?”
“Tôi…” Tần Cửu lúng búng không nghĩ ngay được.
Nam Khương Tử lướt mắt qua cậu, đi tới bảo: “Tôi là bạn cậu ấy, có gì cứ nói với tôi.”
Ngần ngừ một lát giữa hai người, y tá gật đầu với Nam Khương Tử, nói: “Bệnh nhân cần phẫu thuật.”
Nam Khương Tử gật đầu, mở túi lấy một tấm thẻ, nói: “Tôi là VIP quốc tế của bệnh viện, cứ dùng luôn tên tôi.”
Y tá nhận thẻ, đáp: “Được, mời cô theo tôi.”
——
Phó Nhất Duy xong ca phẫu thuật khi đã nhá nhem tối. Nam Khương Tử về nhà trước chăm con trai, Đường Tiếu Lễ thì sớm hôm sau còn tiết dạy. Phòng bệnh rộng rinh chỉ còn hai người, Phó Nhất Duy hãy chưa tỉnh cơn mê và Tần Cửu.
Dạ dày Phó Nhất Duy lại bị cắt thêm một đoạn nhỏ. Giờ đây sắc mặt thầy tái xanh lại bình lặng, cơ thể nằm trên giường bệnh nhè nhẹ phập phồng, rèm mi mảnh dài run theo từng nhịp thở.
Ti vi độ nét cao đang chiếu bản tin thời sự tối trong câm lặng. “Giảng viên đại học đồng tính” và “cảnh sát quá khích”, hai cụm từ khóa này đã khơi mào một cơn sóng dữ trong đại học Cầu Cảng.
Trên màn hình có sinh viên chạy xe chở hàng loại nhỏ vào khuôn viên trường. Họ đứng trên xe, vung vẩy lá cờ bảy sắc cầu vồng trong tay và giơ cao loa. Chiếc xe điên xông xáo ngang dọc mọi nẻo, cả bảo vệ cũng khó lòng ngăn; viên cảnh sát bên đồn bị vạch rõ tham gia xô xát dẫn tới có sinh viên ngất xỉu, đã nhận lỗi trước ống kính tuy vậy vẫn có một nhóm sinh viên vây kín cửa đồn công an, tay giơ cao lá cờ in hình cô gái ngã nằm trong vũng máu; những sinh viên mặt vẽ cờ ngũ sắc không ngừng hô hào với ống kính thông điệp của họ về “nhân quyền” “bảo vệ quyền lợi của cộng đồng thiểu số” “dân chủ” “kì thị người đồng tính”…
Đường Tiếu Lễ có gọi điện tới, hỏi tình hình Phó Nhất Duy thế nào, lại bảo hồi chiều nguyên tòa nhà khoa Triết học bị chặn kín cửa, việc giảng dạy buộc phải ngưng. Xe của Hồ Tùng bị mấy sinh viên đập phá, đã vậy còn rất nhiều sinh viên đổ bộ tới bệnh viện, đứng dưới tầng tặng hoa cho cô gái kia. Anh ta nói Nam Khương Tử đã đánh tiếng với bệnh viện, bảo họ không nói Phó Nhất Duy cũng nằm viện để tránh căng thẳng thêm leo thang.
Vừa ngắm Phó Nhất Duy đang say ngủ vừa lắng tai nghe, Tần Cửu nhỏ giọng nói biết rồi. Cậu tắt máy, tắt nốt cả ti vi, dõi mắt ra tầng không xanh thẫm màu mực hòa vào dãy núi mấp mô tít tắp phía đằng xa, dạ bứt rứt cấm cảu.
Cậu ngồi trên sô pha, tay khoanh tròn, nặng nề thiếp đi trong quay cuồng rối ren.
——
Bị rèm cửa mở toang chầm chậm và ban mai chiếu xiên dựng dậy, Tần Cửu vật vã nhíu mắt mấy lần mới kéo được mí mắt bừng mở, thấy Phó Nhất Duy đang nhìn mình.
Cậu giật mình đứng phắt dậy, cố ghìm cơn xây xẩm đi tới. Thấy cặp mắt Phó Nhất Duy vằn tơ máu và bờ môi khô nẻ, cậu vội vã kê ống hút tới sát miệng thầy.
Phó Nhất Duy rướn môi, ngập đôi mắt là nụ cười khi nhìn Tần Cửu.
Bị tia nhìn đượm dịu dàng ấy làm cho tim ê ẩm, Tần Cửu hít mũi, nói: “Em xin lỗi, là em liên lụy tới thầy…”
Phó Nhất Duy chậm rãi nhấc tay, nhoẻn cười, vuốt tay trên mặt cậu và bảo: “Nói ngớ ngẩn gì vậy…”
Đôi mắt Tần Cửu nhìn thầy có vụn sáng nhấp nháy.
Phó Nhất Duy kéo khuôn mép nở rộng cho nụ cười, tuy vậy làn môi khô nẻ quá độ và sắc mặt tái xanh khiến nụ cười này kém tươi hẳn. Thầy nói khe khẽ: “Ở đây không ai, cậu có thể hôn tôi rồi.”
Tần Cửu ngớ người rồi lập tức nước mắt kém cỏi tuôn tràn, giống y lần đầu cậu khóc thuở mới đi học.
Tần Cửu khom lưng, đôi môi mát lạnh mổ nhẹ lên. Cậu nhắm mắt, mí mắt như cần gạt đẩy lệ trượt khỏi viền mi.
Phó Nhất Duy nhổm dậy, lướt nhẹ tay gạt giọt nước ấy đi.
Cánh cửa bị đẩy mở. Cả hai đồng loạt ngoái nhìn, thấy là Nam Khương Tử và bé Tiên.
Bé Tiên trông đang nôn nóng, dằn giọng bảo: “Sao xảy ra chuyện lớn như thế mà anh không nói với em? Sao lại tắt máy kia chứ?”
Tần Cửu kiềm chế cảm xúc của bản thân trong một thoáng: “Không sao rồi… Mọi việc ổn cả rồi…”
Bé Tiên nhìn cậu mãi, rồi bảo: “Tần Cửu, anh ra ngoài với em một lát.”
Cô gọi cả họ cả tên làm Tần Cửu hơi bối rối.
Tiếng nói thều thào từ Phó Nhất Duy vang tới, “Tiên Nhi có việc gì cứ nói luôn ở đây đi.”
Bé Tiên biết Phó Nhất Duy vốn sắc sảo, nhìn thầy rồi lại nhìn Tần Cửu, nói: “Ban nhạc chúng ta được hội rock’n roll Cầu Cảng bình chọn là ban nhạc mới tốt nhất năm, giờ họ đang muốn phỏng vấn anh, rồi ghi hình…”
Đại não Tần Cửu quay nhanh như tên bắn, đủ các cảm xúc phức tạp va đập nhau mạnh bạo trong đầu, quyết định đưa ra bị phủ quyết ngay sau một giây. Cậu liếc nhanh sang Phó Nhất Duy rồi ánh nhìn trở nên cương quyết, nói: “Anh không đi.”
Phó Nhất Duy bấm điều khiển chỉnh mình sang tư thế dựa vào đầu giường, giọng nói không gợn sóng: “Đi đi, ở đây không còn việc của cậu…”
Tần Cửu lắc đầu ương bướng.
“Có mấy cậu ấy là đủ rồi…”
Tần Cửu vẫn lắc đầu, chưa từng rời mắt khỏi Phó Nhất Duy.
“Đi đi…”
Trước Phó Nhất Duy còn cương quyết hơn cả mình, cuối cùng Tần Cửu đành thỏa hiệp. Sau một cái hôn khẽ lên trán thầy, đeo theo hổ thẹn lờ mờ lẫn chút luyến lưu bịn rịn, cậu và bé Tiên rời khỏi căn phòng.
Tần Cửu đi rồi, Nam Khương Tử dời bước tới bên cửa sổ, hé cánh cửa ra một khe hẹp mỏng mảnh, nói: “Ngưỡng mộ tình yêu của các cậu ghê.”
Phó Nhất Duy cười không vang tiếng.
Nam Khương Tử rút điếu thuốc nhưng rồi nghĩ đang trong bệnh viện lại nhét vào bao, hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
Phó Nhất Duy im lặng.
“Cậu đã dự tính sẵn cho trường hợp tệ nhất rồi.”
Nam Khương Tử rất thường nói như thế. Không phải câu nghi vấn, lại luôn có giọng điệu như đang hỏi.
Không thể nhịn thêm, Nam Khương Tử mồi một điếu thuốc, nói: “Cậu hà tất phải như thế.”
Phó Nhất Duy nhìn cô, vẫn không nói không rằng.
“Cô bé tên Trần Tử Ninh kia tỉnh rồi, bố mẹ cũng đã tới, trông có vẻ không phải người thành phố… Bố mẹ cô bé chẳng biết LGBT là gì, lúc mình tới còn đang ngồi bệt ra đất làm ầm làm ĩ vì sợ mất khoản tiền thuốc men… Giảng viên hướng dẫn của cô bé nói khô cả lưỡi giải thích ra ngọn ngành thì bà mẹ lại muốn đòi cậu bồi thường…”
Phó Nhất Duy cau mày.
“Ngắn gọn là rối beng lên. Mình không chịu được nên đi luôn, lúc sắp đi còn nghe bà mẹ gào “Làm sao con gái tôi có thể tiếp xúc tới những thứ đó được, các người làm thầy làm cô dạy kiểu gì vậy”…”
Nam Khương Tử búng tàn thuốc rơi khỏi cửa sổ, quay lưng lại Phó Nhất Duy, nói: “Rõ là dị thường.”
Phó Nhất Duy không biết “dị thường” của cô chỉ cái gì. Ngắm bóng lưng Nam Khương Tử tha thướt, chợt thầy hỏi đùa: “Sao nào, cậu cũng bắt đầu kì thị người đồng tính rồi?”
Nam Khương Tử nói mà không ngoảnh đầu: “Vốn mình cảm thấy mình ủng hộ quyền tồn tại của tình yêu đồng giới, nhưng đến khoảng sau hôn nhân, các vấn đề như con cái có lẽ sẽ động chạm tới thứ bậc luân lý cố hữu. Do đó mình giữ thái độ bàng quan trung lập.”
“Mấy cô bé đó cứ như sống trong một vòng tròn khép kín vậy. Chỉ tin vào quy tắc và trật tự của bản thân, coi bình quyền thành đặc quyền.”
“Nhưng đám sinh viên mấy hôm trước khiến mình cảm giác sự việc đang đi về hướng cực đoan. Mấy cô bé đấy, viết truyện lấy nguyên mẫu từ người thật đăng lên mạng, gọi là gì mà ghép couple, kiểu ép hai nhân vật thành một đôi… Cậu biết không nhỉ… Mình xem mà xây xẩm hết mặt mày.”
Nam Khương Tử nghiền đầu lọc tắt rụi, nói tiếp:
“Thời đại không thể tránh khỏi này là thời đại mà ta đánh mất năng lực suy nghĩ. Nhưng mình thà lớp trẻ giải trí đến chết, biến thành chó cảnh, thỏa sức chìm trong thế giới riêng của bản thân, không có đóng góp còn hơn là ương bướng quá khích, bị tư tưởng văn hóa cực đoan đầu độc khi hệ thống kiến thức chưa vẹn toàn.”
(1) Giải trí đến chết (Amusing Ourselves to Death) của tác giả Neil Postman vạch trần thế giới mà truyền thông tha hóa biến con người thành một thế hệ chó cảnh bị dắt mũi theo những trò giải trí đơn giản, dễ hiểu và dần đánh mất năng lực suy nghĩ, dễ bị kích động, thiếu suy xét trước các thông tin trên mạng hay truyền thông.
“Mấy cô bé đó không vì tình yêu và hòa bình, mà chỉ vì chính họ.”
Nam Khương Tử quay đầu, nhìn Phó Nhất Duy bằng cái nhìn phẳng lặng.
Phó Nhất Duy cười: “Jane, cậu nói thế là phiến diện rồi.”
Nam Khương Tử so vai, không đáp.
Trong căn phòng, im ắng chiếm lĩnh rất lâu. Hai người bạn cũ chỉ giao nhau ánh nhìn phẳng lặng. Phải đến khi Phó Nhất Duy nói: “Nếu đã thuộc quần thể thiểu số đó, cố nhiên mình sẽ không chịu trách nhiệm chỉ với bản thân mà còn cả trách nhiệm với xã hội.”
Nét mặt Nam Khương Tử có một biến đổi tinh vi. Cô rút thêm điếu thuốc, hỏi: “Cậu nhóc kia tốt thế thật cơ à?”
Phó Nhất Duy im lặng. Mắt thầy vượt cả Nam Khương Tử thoát ra ngoài cửa sổ, trông tới cõi vắng lạnh đầu đông.
Thầy cười, nói: “Cậu ấy đánh thức bản năng yêu từ lâu ngủ vùi trong mình. Do đó mình đã có thể xích gần hơn tới chính cái tôi bên trong.”
Nam Khương Tử nhả một cuộn khói từ tốn, bẵng đi thật lâu mới quay sang Phó Nhất Duy cười thật nhẹ.
——
Tần Cửu bị nhốt biệt trong phòng thu suốt mấy hôm nay. Dầu đã đều đặn gọi tới bệnh viện mỗi ngày, bất kể ai nhận máy vẫn chỉ luôn nói mọi việc đều ổn cả, Trần Tử Ninh đã đồng ý bồi thường sau nỗ lực hòa giải của trường học, Phó Nhất Duy đang ổn định hơn từng ngày. Nhưng tuy biết sẽ chẳng có rắc rối gì lớn, Tần Cửu vẫn cảm tưởng một tảng đá lớn đè nặng lồng ngực.
Vụ việc này thậm chí tới cả tai vị chỉ đạo thu âm ngoại tịch. Ông thầy vỗ vai Tần Cửu, lặng thầm cổ vũ cậu bằng ánh mắt.
Lần kế tiếp Tần Cửu về bệnh viện là trước thềm buổi lễ trao thưởng. Tìm tới phòng bệnh, Phó Nhất Duy với bình truyền dịch đang đứng ngắm cảnh bên bậu cửa sổ.
Tần Cửu đẩy cửa thật khẽ. Phó Nhất Duy ngoái lại vẫy tay với cậu.
Tần Cửu đi tới. Phó Nhất Duy cười, vươn tay chỉnh lại cà vạt cậu. Do chỉ được truyền dịch dinh dưỡng nên thầy gầy sọp đi, khớp xương cổ tay cộm cao thấy rõ, bộ đồ bệnh nhân thùng thình no gió phất phơ. Mặt khác vì truyền dịch liên miên suốt thời gian dài mà vết ứ và lỗ kim trên mu bàn tay chưa từng vắng bóng.
Tần Cửu có thể cảm nhận thứ mùi hỗn hợp nước sát trùng và cồn từ đầu ngón tay thầy.
“Lần đầu mặc vét à?” Thắt lại cà vạt cho cậu, Phó Nhất Duy cười hỏi.
Tần Cửu gật đầu, hơi ngượng.
“Sao còn bẽn lẽn thế này?” Phó Nhất Duy đùa.
Đoạn thầy vuốt phẳng cổ tay áo Tần Cửu, chỉnh tay áo vừa đủ lấp kín hình xăm.
Hai tay Tần Cửu không chỗ đỗ dừng, chỉ đành mặc thầy hí hoáy.
Cuối cùng Phó Nhất Duy vuốt dọc từ cổ áo tới hai vai cậu, vỗ nhẹ, nở nụ cười rõ là hài lòng, khen: “Trông tinh thần lắm.”
Phó Nhất Duy lặng lẽ nhìn Tần Cửu. Cậu biết thầy có lời muốn nói.
Phó Nhất Duy cất tiếng êm ả: “Tôi từ chức rồi.”
Đồng tử trong mắt Tần Cửu rúm lại, bẵng một lúc lâu sau mới nói: “Phó Nhất Duy, người đi nên là em!”
Phó Nhất Duy vẫn nguyên vẻ điềm nhiên.
“Em không thể để thầy trả giá mọi lần được!” Tần Cửu thấy hốc mũi cay xè, “Thầy rút đơn từ chức lại đi!”
Phó Nhất Duy lại cười, rướn tay vỗ về đôi má cậu, nói: “Cậu bé, bắt đầu ra lệnh cho tôi rồi?”
Tần Cửu nghẹn cứng, không hề xúc động trước câu đùa của thầy: “Phó Nhất Duy, thầy…”
“Tần Cửu.” Phó Nhất Duy cắt ngang: “Từ chức rồi, tôi vẫn tự nuôi mình được. Ban nhạc có lẽ không thể chơi cả đời, nếu cậu vẫn cứ không bằng cấp thì phải làm sao?”
“Em có thầy mà!”
Phó Nhất Duy giật mình, trông dáng vẻ cậu kích động lại cười: “Tôi ngần này tuổi rồi, sẽ chết trước cậu đấy, chí ít là mười năm…”
“Mẹ kiếp, Phó Nhất Duy thầy im ngay!”
Đôi mắt Tần Cửu đỏ hoe. Trông Phó Nhất Duy vẫn ơ hờ như gió mây thoảng nhạt, cậu quay phắt đi không nhìn nữa song chỉ giây sau nước mắt đã lăn tràn.
Phó Nhất Duy quệt tay lau nước mắt chảy men má cậu, bảo: “Sao cứ suốt ngày khóc…”
Quệt lung tung một hồi, Tần Cửu quay lại, mắt va trúng cặp mắt Phó Nhất Duy lấp lánh. Nhân lúc cậu ngơ ngẩn, Phó Nhất Duy đã ôm ghì lấy cậu, thì thầm sát vành tai: “Cậu làm tôi tự hào.”
Tần Cửu ngửa đầu cho nước mắt chảy ngược. Nắng dương soi thấu bình dịch truyền, dịch lỏng bên trong lấp lánh nom hệt một vùng sao. Cậu ghì chặt Phó Nhất Duy, để thời gian lững thững xuôi dòng.
——
Nam Khương Tử đến vừa lúc trao giải người mới xuất sắc nhất. Tần Cửu ôm cúp đứng trên sân khấu, bộ vét chỉn chu gây cho cậu nhiều hơn vẻ e dè. Cậu cầm micro, môi nhoẻn cười, rõ là hút mắt dưới đèn chiếu.
Cậu nói: “Có thể nhận được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn ban nhạc Bạn lữ hành số 2 của tôi, cảm ơn dì tôi và Space Oddity, cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ và chỉ bảo tôi trong âm nhạc…”
Nam Khương Tử lơ đễnh ngoái sang Phó Nhất Duy. Thầy đang tập trung cao độ, môi rướn cong.
“Tất nhiên, tôi còn muốn cảm ơn một người…” Dừng một lát rồi cậu nói: “Ắt các vị đang ngồi đã hay về người tôi nhắc tới này. Tại đây hôm nay, vì những xôn xao dư luận cũng như bất ổn xã hội do chúng tôi mà thành, tôi xin nhận lỗi với tất cả.”
Tần Cửu cúi người thật thấp, tận khi có tiếng vỗ tay mới đứng thẳng dậy.
“Tôi muốn nói với người ấy, cảm ơn thầy, bất kể ra sao, em sẽ luôn yêu thầy.”
Ánh nhìn kiên định của Tần Cửu cứ thế thấu cả ống kính hiện lên trên màn hình, len tới khắp các ngõ ngách.
Nam Khương Tử chợt nhận ra, cậu nhóc này, đã lớn rồi.
Liền ngay sau đó là thời gian cho ban nhạc thể hiện. Tần Cửu lột bỏ bộ vét, gỡ cúc sơ mi chỗ cổ tay, đeo cây ghi-ta qua cổ, nói: ““Phi hành” là ca khúc chủ đề trong album mới của ban nhạc, đồng thời cũng là cảm hứng người ấy truyền cho tôi. Cảm ơn mỗi một người đã xuất hiện trong đời tôi!”
Tần Cửu và bé Tiên nối liền nhau cho hai đoạn solo, đoạn nói: “Mong mọi người ghi nhớ chúng tôi! Bạn lữ hành số 2!”
Nhạc dạo nổi, hư ảo lại đanh thép.
Tay cầm micro, Tần Cửu nhìn xuống đám đông ngồi dưới sân khấu. Nhắm mắt, là Phó Nhất Duy lần đầu chạm mặt, hoang lạnh và ơ hờ.
Em tìm chẳng ra
Em đã quen đi kiếm
Nhưng chẳng thể trách giận
Đi về chốn nguyên sơ ngập trong hơi ẩm và làm em run sợ
Trải nghiệm vui thú của hỗn hợp cát với tình yêu
…
Song song với tiết tấu quét dây, bóng hình Phó Nhất Duy biến đổi. Chốc là thầy sặc mùi xâm lược, chốc lại dịu dàng chẳng gì bằng.
…
Chuyến bay ta mãi tươi mới ngọt lành
Ngang trên giường trống
Vượt gió tụ thành đàn
Bỏ sau lưng đội thuyền mắc cạn
Ngần ngừ ta rơi ngã
Cứng cỏi ta vĩnh hằng
…
Đấy là một dải lục địa thoáng rộng, Phó Nhất Duy ngay đằng trước, tay dắt mãi tay cậu tới vô cùng. Hình ảnh sau cuối, là gương mặt thầy bình lặng.
…
Tới với miền yêu chẳng cần ánh rạng
Chẳng cần ánh rạng
Miền
Yêu
…
Bài hát kết thúc, Tần Cửu cảm nhận được hơi ướt lạnh nơi khóe mắt.
Và Phó Nhất Duy trước màn hình ti vi, thì tay bấu chặt tấm ga giường.
Chào hỏi hết lượt nhân viên và tiền bối phía hậu trường, đeo ghi-ta trên lưng, Tần Cửu trông thấy xe của Phó Nhất Duy đỗ ngoài khu bãi. Ngạc nhiên lẫn hoan hỉ, cậu chạy ngay tới nhưng lại thấy là Nam Khương Tử.
Dẫu lạc lõng đã nhen, cậu vẫn ghì chặt không cho nó lộ diện.
Nam Khương Tử đã nhận ra, nói: “Cậu không vui.”
Tần Cửu so vai, đã dần quen với phương cách biểu đạt của Nam Khương Tử.
“Phó Nhất Duy xuất viện rồi. Cậu ta bảo tôi đón cậu về nhà.”
Mắt Tần Cửu vụt sáng.
“Hát hay lắm.”
Tần Cửu hướng sang cô, mới toan cất tiếng hỏi Phó Nhất Duy có xem không đã bị cô cắt lời.
“Phó Nhất Duy nói đấy.”
Tần Cửu cảm tưởng cả cơ thể bỗng lâng lâng, nhẹ bẫng.
Xe một mạch về nhà. Chạy tới tầng hầm của chung cư Bán Đảo, Nam Khương Tử xuống xe, mở cốp sau lấy túi thuốc bệnh viện cấp cho, đưa Tần Cửu xong lại lôi ra thêm một hộp bánh kem cỡ đại. Tần Cửu ôm bánh trên tay, nhìn Nam Khương Tử đang nghiêm mặt.
Bên cạnh Nam Khương Tử là một thùng các tông lớn.
“Chúng ta lên đã rồi hẵng xuống bê sau?”
Nam Khương Tử cứ nhìn cậu. Cái nhìn khiến cậu bồn chồn.
“Tần Cửu.” Lần đầu tiên Nam Khương Tử gọi cậu bằng đủ họ tên, “Trong này là tiểu thuyết đam mỹ Trần Tử Ninh viết, do cá nhân tự in, khổ bản rất lớn. Hiện giờ nhà nước đang “quét dâm ô, dập phản động”, chẳng may có ai bơi ra gốc rễ hoặc tố giác xuất bản ấn phẩm phi pháp, ắt sẽ còn ảnh hưởng tới nhiều người hơn.”
Não bộ Tần Cửu chạy với vận tốc phi mã sau một giây đứng máy. Trông mấy trang bìa sách sặc sỡ, cậu nói: “Em biết rồi…”
Nam Khương Tử cười hẫng nhẹ. Hi hữu lắm cô mới thể hiện biểu cảm ấy trước người ngoài.
“Đi đi…”
Sập nắp cốp sau xe, Nam Khương Tử cắt đứt đường nhìn Tần Cửu đang đặt trên thùng giấy.
Tần Cửu không ngờ mọi người đều đã đến đông đủ. Có Đường Tiếu Lễ, bé Tiên, Xuân già, Đại Bân, và cả dì nữa. Ai nấy đang tất bật chuẩn bị nguyên liệu cho món lẩu.
Mọi người cùng cắt bánh kem trong tiếng vui cười, sau đó Tần Cửu bôi kem nhe nhét lên mặt Phó Nhất Duy.
Phó Nhất Duy chẳng hề bực, nói: “Các người cứ trơ mắt nhìn cậu ấy ăn hiếp người ốm thế?”
Mọi người bật cười.
Dì nói: “Đằng nào cậu cũng chẳng ăn được, cháo còn phải ninh rõ nhừ nữa là…”
Mọi người lại được phen cười phá.
Sau bữa cơm, suy xét tới sức khỏe Phó Nhất Duy nên không ai ở lâu, chỉ thu dọn xong rồi về.
Tần Cửu và Phó Nhất Duy ôm nhau, nằm bên nhau. Chẳng ai nói một lời. Rồi cả hai lặng lẽ nhắm mắt.
Nhịp thở phập phồng thật nhẹ, là tín hiệu của ngày mai.
——
Ánh ngày hãy chưa le lói, đêm vẫn phủ tấm màn tối tăm.
Tần Cửu đút tay vào túi đứng trên dải đất rộng trống vắng, trên tay là cây gậy gỗ hãy chưa cháy tận.
Hoa lửa vươn tới tầng không, nom như tim đèn thiên đường xoắn tròn vì bị đốt. Con se sẻ của đêm đen lượn vòng tới đi cốt để gợi nhắc tin tức này.
Mắt đăm đăm bụi tro mỗi lúc một nhiều hơn đằng trước, Tần Cửu dấn bước tới ngọn lửa. Lửa không đớp nghiến thịt da cậu mà ôm ấp, vỗ về cậu bằng nhiệt độ ấm nồng, dìm cậu lún sâu.
Lẫn trong êm ái, thấp thỏm và ngạc nhiên cậu trông thấy một cái bóng lờ mờ hư ảo. Không phải cái bóng trong giấc chiêm bao cậu mơ.
Tim cậu bị quay nướng trong phút ngóng đợi. Lửa bện khói lút đầu trong mây cao vợi, quả tim trong lồng ngực như nến giãy bập bùng. Dáng người đằng xa tựa hải đăng xoay tròn, được bóng lửa hắt lên soi tỏ.
Tần Cửu chầm chậm tiến tới gần, không thể ngăn mình chạm lên bờ môi như hồng ngọc ấy. Nhật nguyệt len vào giữa hai cơ thể, quẩn quanh đằng chân trời. Trăng sáng cong cong hóa cung mày người ấy, khao khát với đôi môi kia ngập ngừng nơi đáy tim.
Thình lình Phó Nhất Duy đã khóa chặt môi cậu. Hơi giá lạnh và lửa rực đốt va đập giữa bầu không.
Hai cơ thể ôm chặt, sát kề mãi tới khi mầm lửa tàn lụi.
Trời đã sắp hửng, vô vàn tia sáng trên thế giới ánh sắc lục lam như tấm màng lót phủ.
Giữa thành phố không ngủ sương hãy chưa tan này, mỗi cá nhân đều có cô độc và đợi chờ tương tự. Thảy chúng là những kí ức chưa kịp quên lãng nay thét gào tại chốn này.
Họ sẽ không để lỡ nhau thêm, sẽ không để lại bị chia cắt, cũng sẽ không để mình bị xóa bỏ khỏi ngày trắng dặc dài.