Kim Tinh được đưa về lại chiếc giường lúc trước của cô, toàn thân cô ê ẩm không còn nổi sức sống nào trên khuôn mặt mảnh khảnh của bản thân.
Đám hầu nữ cũng đi dần hết, chỉ chừa lại một hầu nữ ở lại cùng cô.
- Phu nhân, người đói chưa.
Em đi lấy thức ăn cho người.
- Hừm, tôi chỉ ăn canh đậu phụ, với một ít dưa cải hoi.
Phiền chị mang lên giúp tôi nhé.
- ........
Cô hầu nữ đứng trơ người ra, không thể tin được phu nhân kén ăn nhất trên đời này, lại muốn ăn những món thấp hèn đó.
- Tôi nói gì sai sao?
- Không, không.
Em đi liền ạ.
Cô hầu nữ mau chóng rời khỏi phòng, vừa đi cô ta vẫn hoang mang không hiểu.
Cô ta còn nghĩ, mình đã nghe lầm sao?, nhưng thực chất thì không.
Trong phòng, Kim Tinh không ngừng xoay chuyển cơ thể để tìm được tư thế thoải mái nhất, cả cơ thể cô không ngừng đau nhức và khó chịu.
Nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đựng, nhằm sợ họ sẽ gây khó dễ cho cô, nếu có nói ra.
- Uiiza, sao lại đau đến vậy chứ.
Những vết thương do Kim Tinh gây ra cũng không đáng kể, nhưng những vết thương cũ ở trên cơ thể này không ngừng tái phát lại.
Nó khiến cô phải chịu đựng sự hành hạ của các vết thương ấy đủ điều.
- Phu nhân, thức ăn mang tới rồi đây.
Coo hầu nữ ấy, tiến lại phía Kim Tinh rồi dìu cô ngồi dậy.
- Phu nhân à, bên nhà bếp hiện giờ không thể chuẩn bị những món phu nhân gọi.
Nên người ăn đỡ những món này nhé.
Cô hầu nữ vừa nói xong, tay chân cũng rung lẫy bẩy.
Khuôn mặt cúi xuống, như đang chờ đợi bị trừng phạt tới nơi.
- Không sao, tôi ăn cái nào cũng được.
Kim Tinh bước xuống khỏi giường, rồi tiến tới phía bàn ăn.
Chưa kịp ngồi xuống thì miệng cô đã há hóc mồm, khi chứng kiến những món sơn hào hải vị ngay trước mắt mình.
Quả thật đây là lần đầu cô được ăn món ngon như vậy, chưa kể đến việc cô không biết mình đã không ăn bao lâu rồi.
Mà khi tỉnh dậy, đã có cảm giác bao tử cô đã teo lại đến mức không còn chổ thở.
- Phu nhân, người ăn từ từ hoi.
Đừng để bị nghẹn đấy.
- Chị ăn chung không,.....!tôi ăn không hết chổ này đâu.
- ........
Cô hầu nữ lại bắt đầu hoang mang tột độ.
- Phu...nhân, người ăn đi.
Chúng em đã ăn rồi.
Sau bữa ăn Kim Tinh quay lại về giường, hiện giờ trong phòng cũng không còn bất cứ ai.
- Bao giờ mình mới được thả ra vậy nè, rốt cuộc là có chuyện gì chứ.
Sao họ lại đi bắt nhốt mình?
Kim Tinh xoay người qua, rồi lại xoay về.
Thật tình cô không thể nào ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt thì những cảnh tượng bản thân cô bị bạo hành lại xuất hiện.
- Aizzz, mình khổ quá mà.
(Cốc, cốc)
- Phu nhân...., không hay rồi.
Nam thiếu gia đã về rồi.
Giọng nói hốt hoảng cùng với nổi sợ theo cùng, cô hầu nữ gõ cửa rồi chạy vào nói to.
Khiến Kim Tinh đang sắp được sâu giấc thì giật mình, ngồi bật dậy.
- Chị, sao chị hốt hoảng quá vậy?
- Phu nhân, người mau trốn đi.
Nếu không kịp,....phu nhân, sẽ bị....
Giọng nói của cô hầu nữ, càng lúc càng có nhiều nổi sợ hãi theo cùng.
- Chị nói gì, tôi chẳng hiểu gì hết vậy?
Cô hầu nữ vẫn bất chấp giai cấp của bản thân, chạy nhanh đến rồi kéo cô chạy về phía sân thượng.
- Phu nhân, em xin lỗi.
Nhưng nếu không làm vậy thì thiếu gia sẽ giết người mất.
- Giết tôi sao, sao lại giết tôi chứ??
- Phu nhân, người ngồi yên đây, đừng đi đâu.
Nói rồi cô hầu nữ rời đi, còn Kim Tinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình và cả cô hầu nữ đang hốt hoảng ấy.
***
Tại ngôi biệt thự trắng được phủ viền đen vô cùng bí ẩn và hoa lệ, nơi đây cũng chính là nơi đang nhốt Kim Tinh, một sân vườn to và xanh biếc nhưng không lấy nổi một bông hoa.
Cả chim chóc nơi đây cũng toàn là Đại Bàng, tất cả các người hầu, lính canh gác thay là quản gia thì cũng đều mặc âu phục đen và cài kí hiệu đại bàng trên người.
Và đặc biệt là tất cả đều không lấy nổi một nụ cười trên môi.
- Lão đại.
Tên Cận Lực đứng ra đầu, ngoài lão đại ra thì hắn ta chính là người có quyền lực không kém.
- Lão đại, chuyện của nhà họ Ninh ngài đã...
- Giết rồi.
Giết rồi, chỉ võn vẹn hai chữ nhưng cũng đủ khiến sự tàn bạo và lạnh lùng của anh ta đến nhường nào.
Cô hầu nữ ban nãy ở cùng Kim Tinh cũng vừa chạy ra kịp lúc, khuôn mặt lo lắng và mệt mỏi của cô ta làm tên Cận Lực để mắt đến.
- Ngươi làm gì, giờ mới tới đây?
Giọng nói hắc ám của tên Cận Lực, khiến cô hầu nữ sợ hãi lại càng sợ hãi.
- Thưa, thưa....!hầu nữ đã biết lỗi rồi.
Xin thiếu gia và Trưởng Cận tha mạng.
Nam Mộ Phong chẳng để ý tới, chỉ nhìn thẳng trước mặt rồi bước vào.
Ánh mắt của anh ta vô cùng đáng sợ, nhưng nếu muốn được nhìn rõ đôi mắt ấy thì cũng khó hơn lên trời.
***
Trên toà sân thượng, Kim Tinh nhìn về phía dưới đều chứng kiến tất cả, ngay của đôi mắt đáng sợ ấy cô cũng được chiêm ngưỡng.
Tuy là khoảng cách khá xa, nhưng ánh mắt ấy cũng có thể khiến người khác dè sợ.
Kim Tinh núp xuống lại, hơi thở cô có phần khó chịu hơn ban nãy khắp trăm lần.
Cánh cửa lại được mở ra, cô hầu nữ ban nãy giờ đã quay lại.
Trên khuôn mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi và lo lắng..