Anh về tới nhà thì bà Nhung đang ngồi trong phòng khách lên tiếng: “Quay về rồi sao, chắc hẳn con đã biết đoạn clip kia đúng chứ?”
Sầm Cảnh Đình tâm tình đang không tốt nghe được lời này của mẹ mình càng thêm lặng xuống.
Bà Nhung chẳng để tâm mà nói: “Đó là người vợ con kiên quyết muốn bảo vệ đó sao? Có thấy hối hận không?”
Hai tay Sầm Cảnh Đình siết thật chặt móng tay cũng bấm vào da thịt chảy cả màu, anh không đáp lời nào cứ thế đi thẳng về phía trước.
Bà Nhung không buông tha nói: “Nó đã phản bội con đồng thời làm mất mặt nhà họ Sầm ta con không tính giữ nó ở lại căn nhà này nữa chứ?”
“Không liên quan đến mẹ.” Sầm Cảnh Đình nghiến răng nói từng chữ một.
Bà Nhung cười lạnh: “Không liên quan cái gì, mẹ sẽ đuổi nó rời khỏi căn nhà này.”
Đây coi như là lời tuyên bố của bà Nhung.
Sầm Cảnh Đình đang vô cùng khó chịu trong lòng anh không có thời gian phản bác mẹ mình, cứ thế đi thẳng lên cầu thang.
Bà Nhung đắc ý, lại ra lệnh cho bà Minh vài câu, bà ta cũng vui vẻ đi thực hiện,
Khách sạn Nam Á.
Dương Ái Vân đang đánh nhau với gần hai mươi tên vệ sĩ bà Tuyết đưa vào hoàn toàn không biết sự tình ngoài kia.
Cô hạ gục được mười bảy tên còn ba tên thì đang dè chừng nhìn cô chưa ra tay.
Thấy vậy Dương Ái Vân cười lạnh: “Thế nào? Lên hoặc rút, tôi không có thời gian chơi với mấy người.”
Cô nhìn đồng hồ còn hai mươi phút nữa là máy bay cất cánh, cô nhất định phải đến kịp lúc, Cảnh Đình còn đang chờ cô.
Ba tên vệ sĩ tiếp tục do dự, Dương Ái Vân lại giáng xuống một cú đá ngay bụng người chính giữa khiến hắn kêu la oai oái.
Hai tên còn lại đổ mồ hôi lạnh tự động né ra hai bên.
Dương Ái Vân thấy bọn chúng thức thời thì không ra tay nữa mà chạy một mạch ra khỏi nơi này.
Bà Tuyết nhận được tin tức cô đã bỏ đi thì cười lạnh, mục đích của bà ta đã hoàn tất không nhất thiết phải giữ người ở lại nữa.
“Hai người kia thế nào?” Bà Tuyết lại hỏi.
“Thưa phu nhân vẫn còn đang vui vẻ.” Vệ sĩ trả lời.
Bà Tuyết để ly trà đang uống xuống hài lòng: “Tốt lắm, ngày mai chúng ta sẽ có thêm nhiều kịch hay để xem, tôi về trước, chuyện ở đây cậu tự dàn xếp cho tốt.”
“Vâng, tôi đã rõ.”
Bên này Dương Ái Vân gọi một taxi đi đến sân bay, đến nơi cô không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người đang nhìn mình mà muốn tìm kiếm Sầm Cảnh Đình.
Cô muốn lấy điện thoại ra gọi thì sực nhớ ban nãy đánh nhau với đám người kia cô đã làm rơi điện thoại xuống cầu thang.
Không còn cách nào khác Dương Ái Vân chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong tìm anh, cô đi đến bên chỗ một cô gái vừa thở vừa nói: “Xin lỗi, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Cô gái nhìn cô một lát sau đó khi khi nói: “Thứ phụ nữ lẳng lơ.”
Dứt lời cô gái đứng dậy rời đi, còn đụng mạnh vào vai cô.
Dương Ái Vân không hiểu sự gì, cô lại đi tới chỗ một người khác nhưng ai nhìn thấy cô cũng khinh miệt, buông lời nhục mạ.
“Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ còn ra đường gặp người.”
Dương Ái Vân càng lúc càng khó hiểu với ánh mắt và lời nói của mọi người, cô đã làm gì khiến bọn họ nói thành như vậy.
Bình thường bọn họ nhìn cô chủ yêu chế cô xấu mà thôi, nay lại còn chửi cô, thậm chí có người còn tặc lưỡi lắc đầu.
Phản ứng của mọi người khiến cô cảm thấy bất an, chắc chắn có chuyện xảy ra rồi.
Dương Ái Vân không mượn người đi đường nữa mà đi đến chỗ bảo vệ đứng tuổi nói: “Chào chú! Cháu lạc mất người thân điện thoại cũng làm rớt chú có thể cho tôi mượn điện thoại gọi điện một lát không?”
“Được, cô dùng đi.” Người bảo vệ đưa điện thoại của mình cho cô.
Dương Ái Vân nhanh chóng bấm số của Sầm Cảnh Đình lại đứng chờ trong sốt ruột.
Bên này Phong Đại đang giữ điện thoại của Sầm Cảnh Đình lại không tiện đưa cho anh nên đã trực tiếp cúp máy.
Thế nhưng điện thoại lại reo lần nữa, Phong Đại nhìn số lạ gọi đến cũng không quan tâm nhiều lắm.
Lúc này điện thoại của Sầm Cảnh Đình không reo nữa, ngược lại điện thoại của hắn reo lên.
Lại là số ban nãy, Phong Đại không nhịn được nghi hoặc nghe máy: “Ai vậy?”
Câu đầu tiên hắn lạnh lùng thăm dò, ngay lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc: “Là tôi đây, Phong Đại, cậu và Cảnh Đình ở đâu vậy tôi tìm không thấy.”
Nghe thấy giọng nói của Dương Ái Vân Phong Đại có hơi kinh ngạc hỏi lại: “Thiếu phu nhân, cô, cô ở sân bay sao?”
“Đúng vậy, tôi đến rồi đây, hai người đang ở đâu?” Dương Ái Vân cũng nghe ra được giọng kinh ngạc của hắn nhưng chỉ nhíu mày.
Phong Đại bên kia chần chừ một lúc mới nói: “Cô về nhà họ Sầm đi, thiếu gia đã về đây rồi.”
“Sao lại như vây? Có chuyện gì với anh ấy sao?” Dương Ái Vân có chút lo lắng.
“Thiếu phu nhân, chuyện này không tiện nói qua điện thoại đâu, cô cứ về trước đi, tiện thể cô, cô lên mạng xã hội đọc tin tức đi nhé.” Phong Đại tốt bụng nhắc nhở, hắn rất tôn kính Dương Ái Vân nên không tin cô lại là loại phụ nữ kia.
Dương Ái Vân càng lúc càng bị mọi người làm cho rối tinh rối mù, cô chỉ kịp nói: “Được rồi, tôi về ngay đây.”
Nói xong cô trả điện thoại cho ông bảo vệ rồi rời đi, lúc này người bên cạnh ông ta nói: “Sao ông lại cho con bé đó mượn điện thoại, ông có biết nó là ai không?”
“Tôi không quan tâm, tôi thấy con bé đang rất lo lắng nên cho mượn thôi.” Người bảo vệ trả lời.
Người bên cạnh lại lắc đầu ngao ngán.
Dương Ái Vân lại lên taxi quay về nhà họ Sầm thế nhưng vừa vào đến biệt thự phía đông lại có một đám vệ sĩ chặn trước cửa không cho cô vào, ở giữa bà Minh khoanh tay nhìn cô đầy thách thức khinh miệt.
“Chà! Còn biết đường về cơ đấy, thế nhưng đây không còn là nơi cô có thể ở nữa rồi, loại đàn bà dơ bẩn như cô thì nên cút khỏi đây đi.”
“Bà nói vậy là có ý gì?” Dương Ái Vân đối diện với bà ta lạnh lùng hỏi.
“Cô còn không biết việc bẩn thỉu mình làm hay sao mà còn hỏi tôi, nhìn cô xem giao hoan với đàn ông cũng không biết rửa sạch thân thể, bẩn thỉu đến kinh tởm.” Bà Minh không khỏi mỉa mai, nói lời cay độc.
Dương Ái Vân bắt được câu nói trọng tâm thì trầm giọng lên tiếng: “Bà nói rõ ràng cho tôi giao hoan với đàn ông là thế nào?”
“Hừ, còn giả bộ không biết sao? Đã vậy thì đừng trách tôi bêu rếu chuyện xấu hổ của cô.” Dứt lời bà Minh vỗ tay hai cái.
Bên trong có hai vệ sĩ mang một chiếc tivi 55inch đi ra, sau đó màn hình lại được bật lên, rất nhanh hình ảnh hai người trần chuồng giao hoan đập vào mắt cô, Dương Ái Vân ban đầu nghi ngờ nhưng nhìn đến khuôn mặt cùng giọng nói giống mình như đúc kia cô xém chút không đứng vững.
Chuyện gì xảy ra thế này? Người phụ nữ kia là ai? Sao lại giống cô như vậy.
Trong lòng Dương Ái Vân hiện lên vẻ mặt đắc ý của bà Tuyết lúc cô rời đi, khi đó cô cảm thấy ngờ ngợ nhưng nhìn đến video này cô đã hiểu mọi chuyện.
Bà Tuyết dụ cô đến khách sạn Nam Á không những ra tay với cô mà còn có cả kế hoạch dự phòng.
Xem ra cô đã coi thường bà ta rồi, lại nói cũng là do cô quá sơ suất.
Hai tay Dương Ái Vân nắm chặt khuôn mặt trầm xuống, lúc này đã hiểu biểu hiện kỳ lạ của mọi người.
Bất chợt cô lại nghĩ tới điều gì đó, hai mắt trợn ngược, có lẽ nào Cảnh Đình cũng đã biết được chuyện này?.