Dương Ái Vân ăn rất nhanh, chỉ mười lăm phút cô đã ăn xong một bàn thức ăn, mặc dù không quen ăn đồ tây nhưng đầu bếp làm đậm vị khiến cô cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Nhân viên thấy cô ăn xong lại đưa đồ trang miệng cùng nước đến, Dương Ái Vân không ăn mà nói: “Trang điểm cho tôi đi.”
“Cô không nghỉ ngơi một chút sao?” Nhân viên lên tiếng, chí ít cũng phải tiêu cơm cái đã, vị phu nhân này có vẻ hơi vội vàng.
Dương Ái Vân cũng không quan tâm lắm chỉ bảo: “Không cần, trang điểm mà thôi cứ làm đi.”
“Vâng, thưa cô.” Nhân viên thấy khách hàng của mình kiên quyết cũng không khuyên nhủ nữa mà làm theo ý của cô.
Năm cô nhân viên còn lại lần lượt mở chiếc hộp mình cầm ra.
Hộp đầu tiên là đồ trang điểm, hộp thứ hai là bộ trang sức bằng đá Ruby, hộp thứ ba là một bộ trang phục màu xanh lam, hộp thứ tư là một đôi giày cao gót được thiết kế tinh tế, cuối cùng là một chiếc vương miện nhỏ có đính một viên kim cương lấp lánh ở giữa.
Dương Ái Vân nhìn một lượt mà hoa cả mắt, nghi hoặc hỏi: “Những thứ này đều là chồng tôi đưa đến sao?”
“Vâng ạ, thiếu phu nhân thật có phúc, để tôi trang điểm cho cô trước.” Nhân viên tươi cười bảo, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ, những món đồ này không một người phụ nữ nào có thể từ chối.
Dương Ái Vân giật giật khóe mắt bảo: “Được rồi, cô trang điểm cho tôi đi.”
Nhân viên trang điểm bắt đầu nhiệm vụ của mình, lấy kem thoa lên cho cô, khi chạm đến vết bớt trên mặt nhân viên có chút chần chừ.
Dương Ái Vân nhận ra hỏi: “Sao vậy? Cô bị dọa rồi à?”
“Không phải thưa cô, tôi chỉ muốn hỏi cô có muốn che vết bớt hay không thôi.” Nhân viên thành thật nói.
Dương Ái Vân có chút kinh ngạc, từ khi bọn họ vào đây người nào người nấy nhìn thấy cô cũng chưa biểu hiện thái độ kinh sợ, cô chỉ có thể lý giải bọn họ là những nhân viên chuyên nghiệp, thêm vào đó thân phận của cô cũng đặc thù khiến họ e dè.
Lúc này nghe cô nhân viên nói Dương Ái Vân lại hỏi: “Có thể che bao nhiêu?”
“100% thì tôi không dám chắc nhưng có thể làm mờ 90%, người ngoài nhìn vào sẽ không dễ phát hiện.” Nhân viên có chút tự tin nói.
Dương Ái Vân gật gù: “Cô biết hóa trang sao?”
“Tài trang điểm của tôi tuy không hơn người nhưng sẽ làm hài lòng khách hàng, chỉ cần thiếu phu nhân tin tưởng tôi là được.” Nhân viên điềm đạm nói, thái độ không quá tự cao nhưng cũng không tự ti.
Dương Ái Vân mặc dù không quan tâm lắm về cái bớt nhưng nếu có thể che thì cũng tốt, đỡ cho người khác nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Cho nên cô sảng khoái đáp: “Được thôi, nhờ cả vào cô.”
Nhân viên nhận được sự đồng ý từ khách hàng bắt đầu chuyên môn của mình, trang điểm cho Dương Ái Vân.
Quá trình này cũng mất cả tiếng đồng hồ, lúc cô kiểm tra thành quả không khỏi sửng sốt vài giây.
Vết bớt kia dường như biến mất nhìn vào chỉ giống như đánh má hồng.
Chưa kể tay nghề của cô nhân viên rất cao siêu khiến cô trở nên xinh đẹp quyến rũ lạ thường, ngay cả chính cô cũng không nhận ra.
Lúc này những nhân viên khác lại đi đến giúp cô thay đồ tết tóc, đeo trang sức vương miện và đi vào đôi giày cao gót chỉ dành cho mình cô.
Dương Ái Vân nhìn vào gương khó có thể tin người này là mình.
Cô gái khoác trên mình chiếc váy xanh nhẹ nhàng đội vương miện tinh xảo với khuôn mặt lộng lẫy kia là cô sao?
Đám nhân viên bên cạnh không khỏi vỡ òa khen ngợi: “Thiếu phu nhân cô thật đẹp, cứ như công chúa bước ra từ tiểu thuyết vậy, Sầm đại thiếu gia mà thấy chắc chắn…”
Cô gái vừa nói một nửa thì nhanh chóng bịt miệng lại, hiển nhiên cô ta biết mình đã lỡ miệng.
Sắc mặt của Dương Ái Vân cũng thoáng trầm xuống, phải rồi, dù cô xinh đẹp thì Sầm Cảnh Đình cũng đâu thể nhìn thấy.
Tại sao anh lại đưa những thứ này cho cô chứ?
Nhân viên thấy cô im lặng tôi nhìn cô cô nhìn tôi, ai cũng thấp thỏm.
Mãi một lúc Dương Ái Vân mới lên tiếng: “Đi thôi, đưa tôi đến chỗ chồng tôi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.” Một nhân viên nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
Hai phút sau cửa phòng có người gõ, người tới không ai khác là Phong Đại, hắn nhìn thấy Dương Ái Vân cũng dại ra, bình thường thấy vết bớt của thiếu phu nhân quen rồi hôm nay nó được che lại nhìn người càng thêm xinh đẹp.
Ai nói thiếu phu nhân xấu chứ, nếu bọn họ mà nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy sợ là không dám nói thêm một câu.
Chỉ tiếc thiếu gia không thể nhìn thấy vẻ đẹp này của thiếu phu nhân.
Phong Đại cảm thán trong lòng.
Thấy vẻ mặt muôn màu của Phong Đại Dương Ái Vân lên tiếng hỏi: “Đình đang ở chỗ nào?”
Nghe người hỏi Phong Đại mới lấy lại thần thức trả lời: “Thưa thiếu phu nhân anh ấy đang ở cung điện Buckingham, mời cô theo tôi.”
Dương Ái Vân theo sự dẫn dắt của Phong Đại cũng đến được điểm hẹn.
Ở đây có khá nhiều người tham quan du lịch, nhưng tất cả đều tập trung ở vị trí người đàn ông cùng chiếc đàn piano.
Phía xa người đàn ông mặc lên người bộ tây trang màu trắng, trước ngực cài thêm một bông hồng đỏ rực, ngay cả cây đàn cũng được trang trí mấy đóa hoa hồng xen lẫn lili, xung quanh anh có hơn mười vệ sĩ đứng thành vòng cung, phía trước có hai hàng người đứng hai bên, một bên nam một bên nữ, nam cầm mâm trầu cau, nữ cầm một giỏ hoa.
Khi Dương Ái Vân vừa xuất hiện tất cả đều hướng mắt về cô trầm trồ, ai cũng bất ngờ trước nhan sắc của cô.
Có một cô bé thốt lên: “Mẹ ơi, công chúa hả mẹ, con muốn chụp ảnh với cô ấy.”
Nhìn quang cảnh trước mặt Dương Ái Vân cũng chưa hình dung được ở đây đang diễn ra chuyện gì, ngay lúc này ánh mắt cô rơi vào người đàn ông ngồi trước cây đàn, bộ dáng của anh nho nhã, dịu dàng, khuôn mặt điển trai vô cùng xuất chúng.
Có thể thấy trong mắt cô không có ai ngoài anh.
“Thiếu phu nhân, mời cô bước lên phía trước.” Phong Đại bên cạnh hắng giọng nói.
Dương Ái Vân không nhịn được chân lên thảm đỏ.
Đúng lúc này tiếng nhạc cất lên theo đó là giọng hát trầm ấm.
“Em đến bên tôi như tia nắng ấm của một buổi sớm mai
Giọng ca của em ru tôi vào giấc ngủ êm ái
Em dịu dàng, hiền hòa nói với tôi những lời chân tình
Trái tim tôi từng chút một tan chảy vì em
Tình yêu của tôi một lần nữa đơm hoa kết quả
Trái ngọt này không thể nào khước từ
Tôi muốn nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em mãi mãi không tách rời
Tôi muốn ôm em vào lòng khắc họa rõ hình dáng của em đời đời không quên
Em là sự sống, là hơi thở mà đời này tôi không thể thiếu
Hỡi người tôi yêu ơi, em nguyện ý đi cùng tôi chứ
Đi hết ngày dài của cuộc đời
Đi đến nơi gọi là hạnh phúc
Trái tim tôi tha thiết mong cầu được đập chung nhịp cùng em.”
(PS: Lời tác tự viết, có hơi dài chút, thông cảm nha mn)
Giai điệu du dương êm ái, lời ca chân thành tha thiết khiến lồng ngực Dương Ái Vân run lên nhè nhè, khi lời ca đầu tiên cất lên cô hơi khựng người một chút, sau đó theo từng tiếng ca anh hát mà chầm chậm bước về phía anh, cô đi đến đâu các cô gái lại tung hoa đến đó cứ như thế mừng cô dâu lên thánh đường.
Dương Ái Vân cảm thấy vừa lạ lẫm vừa nôn nao.
Mọi người xung quanh cũng nhìn theo bước chân của cô, hôm nay cô là nhân vật chính ở đây.
Dương Ái Vân đi đến trước cây đàn thì tiếng nhạc và tiếng ca cũng dừng lại, Khải Nam đứng bên cạnh nói nhỏ tai anh một câu, Sầm Cảnh Đình mới đứng dậy cầm lấy bó hoa ly đỏ rực tiến về phía người con gái của mình, anh nghe Khải Nam xác định vị trí tiến về phía trước, cách cô một bước thì dừng lại.
Dương Ái Vân nhìn anh hồi lâu, cảm thấy hôm nay anh đặc biệt đẹp trai, lúc này từng làn gió thổi nhẹ qua làm tóc anh bay bay nhưng hiển nhiên không rối mà càng điểm tô thêm sự quyến rũ của anh.
Cô không kìm được xúc động lên tiếng: “Đình.”
“Ái Vân, tặng em.” Sầm Cảnh Đình đưa bó hoa cho cô, thấy là hoa ly Dương Ái Vân bật cười: “Anh còn nhớ những gì em nói sao?”
“Nhớ, em thích hoa ly không thích hoa hồng, em thích màu xanh nhạt của bầu trời không thích các màu quá sặc sỡ.” Sầm Cảnh Đình trả lời, nói lại những gì mà cô từng nói.
Dương Ái Vân rất vui vì anh lưu tâm lời nói của mình cô nhẹ nhàng ôm bó hoa trong lòng lại bảo: “Anh làm những thứ này cho em sao? Cả bài hát vừa rồi nữa.”
“Ừm, em thích chứ?”
“Thích, nhưng sao anh lại nghĩ ra những điều này, không hợp với anh chút nào.” Dương Ái Vân vui đùa hỏi.
Sầm Cảnh Đình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói: “Ái Vân, anh đàn hát không hay cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh biết mình là một người khô khan và khó chiều, thời gian qua em đã phải cực khổ vì anh quá nhiều, anh chỉ muốn thể hiện lòng mình cho em hiểu.”
“Ái Vân, con người anh nhiều khiếm khuyết không xứng với em, em xứng đáng ở bên một người đàn ông tốt hơn, nhưng anh lại không nỡ buông em ra.”
“Ái Vân, anh như vậy em có nguyện ý đi cùng anh không?” Sầm Cảnh Đình hỏi, giọng điệu thấp thỏm lên xuống như chàng trai mới biết yêu bày tỏ tình cảm với người con gái trong lòng..