Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Dương Thế Minh hưng phấn lái xe về nhà, trên đường đi huýt sáo không ngừng nghỉ, miệng cũng không nhịn được cười. 

Tiểu Thiên của anh đã bị đưa vào tròng, có phải là đã thực hiện xong bước đầu của kế hoạch rồi hay không?

Tiếp theo, anh nhất định sẽ luôn làm phiền cô, khiến cô yêu thêm anh một lần nữa! Mặc dù cô rất chung thủy, nhưng không phải người cô yêu mới chính là anh sao? Chỉ tại cô cất giấu bóng hình anh mà thôi, anh tin tưởng chính mình có thể làm thay đổi tâm ý của cô, mặc dù biết là rất khó. 

Tiểu Thiên, anh tin em vẫn còn rất rất yêu anh, có đúng không? Một lần đã yêu, mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Một đời một kiếp, dù là trăm năm, em vẫn sẽ mãi yêu anh...

Anh lái xe vào gara, tay giữ thật chặt lấy chiếc áo đã in đôi môi ngọt ngào của cô. Ánh mắt vẫn không thể nào che giấu đi niềm vui vẻ, hệt như chàng trai mười tám lần đầu biết đếm cảm giác yêu. 

"Ba, ba về rồi! "

Bảo Khánh xách chiếc ba lô nặng đầy sách vở chạy đến bên anh. 

Ba cậu có vẻ rất vui, chưa bao giờ cậu thấy ba cười nhiều đến như vậy, nhất là từ khi mất đi Thiên Thiên, nụ cười dường như đối với ba là một điều mộng ảo. 

Dương Thế Minh nhìn đứa con trai nay đã bước sang tuổi thứ tám, tay đưa lên vò vò mái tóc cậu:

"Nay đi học, nhớ về sớm. Ba cho con đi gặp một người! "

"Ba, ba đang nói đến ai? Con không hứng thú! "

"Điều đấy con sẽ khắc biết, nhưng không phải bây giờ! Không hứng thú cũng phải đi! "


"..."

Cậu có một dự cảm, người mà ba cậu nhắc đến, rất gần gũi... Quen thuộc...giống như mami! 

Nếu như thực sự là cô, vậy còn Nguyệt Ánh Phương thì phải làm sao? Cậu cho dù rất yêu quý Thiên Thiên, nhưng mẹ chỉ có một mà thôi, Nguyệt Ánh Phương mới thực sự là mẹ của cậu! Cậu không muốn ai phải buồn! 

Khẽ thở dài xoay người bước vào trong xe, nếu đã là định mệnh, cho dù có cố gắng thay đổi cũng sẽ trở nên thừa thãi mà thôi! 

Dương Thế Minh nhìn theo chiếc xe đã rời đi, tâm trạng vui vẻ bước vào đại sảnh chính. Nhìn bóng dáng thướt tha nóng bỏng trước mặt, nụ cười bên khoé môi anh dần dần hạ xuống. 

Nguyệt Ánh Phương? Anh khẽ thở dài nhìn cô. Anh...cảm thấy tội lỗi vì đã cho cô một chút ít hy vọng nhỏ nhoi. Bây giờ, Tiểu Thiên quay về rồi, vậy còn cô? Anh nên làm như thế nào cho phải? Dù sao cô cũng là người bên cạnh anh, an ủi anh mỗi khi anh thấy cô đơn, dù sao cô cũng là người mà trước đây anh từng quyến luyến...

Anh không đành lòng... 

"Minh, hôm nay anh về thật sớm! Có phải là nhớ em không? "

Nguyệt Ánh Phương ôm lấy cánh tay Dương Thế Minh nũng nịu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười đúng tiêu chuẩn. 

Hôm nay cô đã trang điểm lên cho mình thật xinh đẹp, chiếc áo lụa mỏng mặc lên người thấp thoáng khi ẩn khi hiện lên vùng ngực nhấp nhô. Thân hình cô nóng bỏng như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng đều bị sắc đẹp này điều khiển, cô không tin anh là trường hợp ngoại lệ! 

Nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay anh vào ngực mình, chiếc dây áo thắt hờ cũng chỉ vì hành động duy nhất này mà rơi xuống, lộ ra thân hình loã lồ uốn éo thân hình như con rắn nước xung quanh anh. 


Dương Thế Minh nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi thở hắt ra. Anh, không còn chút cảm giác nào với cô nữa rồi! Có lẽ, là do cô thay đổi quá nhiều, hoặc cũng có thể là do anh đổi thay quá lớn. Nhưng hiện tại, không phải mọi chuyện đã khác xưa rồi sao? Anh muốn thay đổi, muốn làm lại từ đầu, nhưng không thể nữa rồi! Khoảng cách giữa anh và Nguyệt Ánh Phương đang ngày một xa hơn... Không thể níu kéo nữa rồi! 

"Nguyệt Nhi, em cũng đã lớn rồi, đừng có hành xử một cách trẻ con như vậy nữa! "

Anh gỡ bàn tay cô ra, cởi tây trang đang mặc trên người nhẹ nhàng khoác lên vai cô, trên khuôn mặt là sự xa cách nhìn cô như hai người xa lạ. 

Nguyệt Ánh Phương trân trân nhìn hành động của anh, đôi môi vì kìm nén nỗi uất ức đang trào dâng mà cắn đến bật máu. 

Anh không có chút rung động nào trước cô? Tại sao chứ? Ba năm rồi! Anh cứ đối xử với cô lạnh nhạt như vậy đến nay đã ba năm rồi! 

Vội vàng tiến lên vòng tay ôm chặt anh từ phía sau, cơ thể loã lồ lại được cô phơi bày trong không khí. Cô áp sát mặt mình vào tấm lưng rộng lớn của anh, bàn tay cố gắng vuốt ve để gợi lên trong anh lửa nóng. Cô muốn trái tim anh, không phải chỉ là một thân xác không tim không phổi! 

"Minh, đừng hờ hững với em như vậy có được không? Em đã gần ba mươi tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Hơn nữa, đây là hành động giữa hai người yêu nhau mà, em hoàn toàn tự nguyện! "

Dương Thế Minh thở dài khó chịu. Anh xoay người nhìn cô, cứng rắn bỏ bàn tay cô ra đặt cách xa mình. 

"Nguyệt Ánh Phương, em vẫn chưa hiểu hay sao? Giữa anh và em, hoàn toàn không còn cái gì gọi là tình yêu nữa! Chúng ta đã từng yêu nhau, nhưng chỉ là đã từng, nó không tiếp diễn đến hiện tại! "

Có thể trước đây là thích, là yêu, là rất yêu, nhưng bây giờ, trái tim anh không còn là của cô nữa, mà đã trao đến một bóng hình khác. Anh yêu người con gái ấy sâu hơn, si mê hơn, cô ấy là người con gái tuyệt vời nhất! 

Là cô rời bỏ hai cha con anh đi mấy năm, là cô không còn luyến tiếc mối tình năm xưa. Cô phụ anh, sao có thể trách anh là kẻ tàn nhẫn? Cùng với thời gian đang chầm chậm trôi, tình cảm nam nữ giữa hai người cũng đã phai nhạt rồi! Trong mắt anh lúc này, chỉ còn tồn tại khuôn mặt thánh thiện của Thiên Thiên. 


"Minh, cho em một cơ hội! Xin anh! "

Nguyệt Ánh Phương nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình, để mặc cho anh thoả sức sờ nắn. Đôi môi đỏ mọng quyến rũ đàn ông phạm tội đặt lên môi anh liếm láp. Cô không tin anh là một người sắt đá không bị vẻ đẹp trước mắt làm mất đi lí trí! 

Đối với một màn này của cô, anh ngoài chán ghét chính là cảm thấy thật buồn nôn! Tại sao cô lại phải hạ thấp chính bản thân mình như vậy? Có phải đứng trước bất kể người đàn ông nào cô cũng đều như thế? Anh coa cảm giác tâm hồn cô đã bị vấy bẩn rồi, không còn thanh thản nhẹ nhàng như cô gái anh yêu của trước kia nữa! 

"Đủ rồi! "

Anh đẩy mạnh cô ra khiến cô ngã nhào ra đất, bàn tay vì nới lỏng mà làm rơi xuống cả chiếc áo đang cầm trong tay. 

Nguyệt Ánh Phương nhìn chằm chằm vào chiếc áo, bàn tay vô thức nắm chặt lại,những móng tay đâm sâu vào da thịt, sự tức giận cùng nhục nhã khiến mặt cô đỏ au. 

Cái vết hồng nhạt trên áo đó không phải là son môi của phụ nữ sao? Tại sao nó lại dính trên áo anh một cách mờ ám như vậy? Nhìn anh, có vẻ rất nâng niu nó. 

Thì ra là thế, hoá ra là anh có người phụ nữ bên ngoài cho nên mới ngó lơ cô, hoá ra chính cô là người bị cắm sừng bấy lâu nay. Sắt đá gì chứ? Cũng chỉ là một người đàn ông trăng hoa mà thôi! 

"Minh, anh nói thử xem, mọi chuyện là như thế nào? "

Nguyệt Ánh Phương giơ lên chiếc áo như một bằng chứng tố cáo tội trạng của anh, khuôn mặt xinh đẹp bì tức giận mà trở nên vặn vẹo không ra hình dáng. 

Cố gắng vun đắp tình cảm bao lâu nay, hiện tại sự thật lại mồn một hiện ra trước mặt, bảo cô làm sao có thể bình tĩnh cho được? Có ai có thể chịu đựng nổi việc chồng mình đi tìm tình nhân bên ngoài mà ngó lơ vợ? Như vậy chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào người cô, nói cô không đủ khả năng để phục vụ chồng của mình? 

Dương Thế Minh giật lại chiếc áo từ tay Nguyệt Ánh Phương, nhìn cô vò nát nó khiến anh thực sự tức giận. Món quà đầu tiên mà Tiểu Thiên tặng anh sau ba năm xa cách, làm sao có thể để một bàn tay dơ bẩn đã nắm đầy rác rưởi như thế chạm tới? 

"Bỏ tay ra! "

Anh quát um lên, trên trán vì cố gắng nhẫn nhịn mà nổi đầy gân xanh. Trên đời này, anh rất ghét những kẻ không biết điều mà ngang nhiên động chạm đến những món đồ mà anh yêu thích! 


"Không! Minh, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em! Tại sao anh lại phản bội em? "

Nguyệt Ánh Phương liều mạng giằng co với anh, răng nghiến lại với nhau trèo trẹo. Nếu không hỏi cho ra nhẽ, cô thực sự thấy rất không cam tâm! Mọi nỗ lực mà cô cố gắng có được, vì cớ gì mà ngày hôm nay lại nằm trong tay người khác? 

"Cô nghe cho kĩ, đối với tôi, cô chẳng là gì cả! Cho nên đừng có hoang tưởng nghĩ rằng tôi thuộc về cô. Đúng, tôi thừa nhận cô là vợ tôi, nhưng có một điều hình như cô đã quên, mọi chuyện giữa chúng ta đã đặt dấu chấm hết từ lâu rồi! Cô chỉ là người cũ, là mẹ của con trai tôi sống nhờ trong nhà tôi, đừng có tự ý cho phép mình có quyền hành truy vấn tôi! Mau bỏ tay ra!"

Cố gắng chịu đựng đến mức này thật sự đã là vượt quá giới hạn của anh rồi! Bất kể là ai, anh đều không cho phép có quyền điều khiển anh, ngoại trừ Thiên Thiên! 

"Anh đừng mơ tưởng! Tôi với anh ngày hôm nay nhất định phải nói chuyện với nhau cho thật rõ ràng. Còn nếu không, tôi không đảm bảo được là sẽ không làm hại đến người tình bé nhỏ của anh đâu! "

Chát... 

Mọi thứ nhất thời rơi vào trong sự im lặng. Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. 

Nguyệt Ánh Phương ôm lấy khuôn mặt bỏng rát bị anh đánh lệch về một phía, ánh mắt sững sờ không thể tin được nhìn thẳng vào anh. 

Anh đánh cô? Trong ba năm qua, cho dù không cưng chiều cô, nhưng là anh cũng chưa bao giờ nhẫn tâm đánh cô như vậy. Tất cả chỉ tại cô ta, tất cả là tại ả đàn bà đê tiện bên ngoài đó! 

Cô nhất định phải tìm mọi cách giết chết cô ta! 

"Nguyệt Ánh Phương, tôi cấm cô không được xen vào chuyện đời tư của tôi! Cô nên biết rõ vị trí của mình là đặt ở đâu. Nếu cô ở lại chăm sóc Bảo Khánh, tôi sẽ không cấm. Nhưng còn nếu cô cảm thấy sống tại đây không được thoải mái, vậy thì muốn cút đi đâu thì cút, tôi sẽ không luyến tiếc gì cô đâu! "

Anh phủi bụi bẩn trên cái áo rồi lạnh lùng xoay người bước đi thẳng lên phòng mình, để lại phía sau ánh mắt căm hận hiện lên tia ác động vẫn đang dõi theo từng bước chân anh. 

Dương Thế Minh, anh được lắm! Anh lợi dụng tôi khi cần thiết, sau đó đáp tôi đi như một món đồ cũ nát. Thù này một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại anh gấp vạn lần, nếu không tôi thề sẽ không làm người! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận