Vô Ý Tình Thâm

Lạc Mân đi đến nơi tín hiệu tốt hơn một chút nhận điện thoại, vừa kết nối giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thẩm Thời Trạm truyền đến, “Mân Mân.”

“Dạ, em ăn cơm rồi, ăn cà chua xào trứng gà, sợi khoai tây chua cay, hai bát cơm tẻ.” Lạc Mân biết nhất định Thẩm Thời Trạm sẽ hỏi việc này nên không đợi hắn mở miệng đã nói một hơi. “No bụng lên tận cổ rồi…”

“Vậy anh xoa xoa cho em…” Tiếng cười của Thẩm Thời Trạm truyền vào tai Lạc Mân hơi ngứa, cậu lại hỏi, “Anh thì sao? Chắc bây giờ mới xuống máy bay chứ gì?”

“Ừ, vừa tới khách sạn. Bây giờ em nên ra ngoài, buổi tối mới dễ ngủ, vui chơi chỉ có thể chơi đến mười rưỡi, lúc ngủ không được đá chăn.”

“Đúng rồi, trước khi ngủ nhớ uống sữa và ăn chút gì đi.” Bên kia Thẩm Thời Trạm không ngừng dặn dò, Lạc Mân ngoan ngoãn đáp vâng.

Tạm dừng một lát, giọng nói bên kia hạ thấp xuống hỏi: “Mân Mân, nhớ anh không?”

“Nhớ chứ.” Lạc Mân thành thật trả lời, “Siêu nhớ.”

Thẩm Thời Trạm cười, “Ngoan, anh cũng nhớ em… Siêu nhớ.” Hai chứ ‘siêu nhớ’ kia hắn cố ý học theo giọng nói mềm mềm của Lạc Mân, nhưng đáng tiếc học không giống chọc Lạc Mân cũng cười theo.

“Gì đây, đáng ghét, em sẽ không nói chuyện như vậy!” Lạc Mân vừa oán giận Thẩm Thời Trạm, vừa hạ giọng điệu mềm hơn, mỗi lần Thẩm Thời Trạm nghe cậu làm nũng đều có thể một đường bay lên thiên đàng, tài xế mở cửa cho hắn ngồi vào xe, Thẩm Thời Trạm chuyên tâm nghe Lạc Mân nói với hắn về con nhím nhỏ của bà cụ bán đồ ăn, còn có các loại dương xỉ phong phú trên núi, giữa sườn núi có đoạn đường rất khó đi.

Tài xế và thư ký đã bị tổn thương sâu sắc bởi hai chữ ‘siêu nhớ’ kia của Thẩm Thời Trạm, bọn họ dựng lên vách ngăn quyết định yên tĩnh một chút, không để ý tới bản thân xuất hiện ảo giác.

Lạc Mân nói hết toàn bộ lời nói bị nghẹn trong hai ngày, mới hài lòng đi ngủ. Trước khi cúp điện thoại còn được Thẩm Thời Trạm hôn một cái qua đi động, nằm trên giường một lúc lâu vẫn còn mặt đỏ tai hồng.

Nói chuyện điện thoại ngọt ngào, ngay lập tức phải đối mặt với công việc rất khó giải quyết.

Thẩm Thời Trạm tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, nói không gặp khó khăn là giả. Thẩm thị nhà to nghiệp lớn, công việc rườm rà, xử lý cũng phải trông trước trông sau, không dám lơ là. Công ty bên Đức thật ra đã có vấn đề từ lâu, chỉ là Thẩm Thời Trạm không ngờ trở mặt nhanh như vậy.

Nơi này là chi nhánh thứ hai, cũng là nơi do chú hai của Thẩm Thời Trạm phụ trách. Máy móc xuất khẩu của Thẩm gia nói lớn không lớn, nói nhỏ tuyệt đối không nhỏ. Hơn nữa còn liên quan rất nhiều đến chính phủ, xử lý không tốt chính là cháy thành vạ lây (1).

Nhưng còn vài người vẫn chưa rõ ràng, không muốn động tay động chân ở đây.

Vật có đầu đuôi, chuyện có bắt đầu có kết thúc. Khi làm rõ phiền phức bên ngoài mới vừa tiếp nhận, cũng nên tính sổ với những kẻ ngang ngược trong gia đình.

Khi xuất phát, Thẩm Thời Trạm nghĩ rằng đây chỉ là một chiến dịch qua quít bình thường. Có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng cuối cùng hắn sẽ thắng chắc. Như thường lệ, thắng lợi chính là vương đạo. Từ xưa có con giết cha đoạt vị, nhà quý tộc, huyết thống vốn dĩ rất mỏng manh. Hắn đã đi một mình trên con đường đen tối này quá lâu rồi, quen kiểu anh lừa tôi gạt, quen huyết thống đấu đá nhau, quen không hiện vui buồn ra mặt. Vị trí này không cho phép hắn có quá nhiều tình cảm, Thẩm gia không cần hắn sẽ lấy lại hết, tất cả đều cho một người.

Cả nhà Thẩm Thanh quanh năm định cư ở Đức, mọi người đều hiểu ý của ông nội Thẩm Thời Trạm, rời xa bổn gia (người bên nội) Thẩm gia, cũng chính là đã rời xa trung tâm quyền lợi. Nhưng mọi người nên hiểu rằng thế giới này, cái không đầy đủ nhất vĩnh viễn là lòng người.

Thẩm Thời Trạm nghỉ ngơi ở khách sạn Thẩm Thanh sắp xếp, thay quần áo khác, không ngừng không nghỉ đi đến công ty chi nhánh, nhưng trên đường đi lại đổi ý.

“Quay lại đường cũ.” Hắn ngồi ở phía sau lạnh giọng ra lệnh.

Thư ký và tài xế cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng ông chủ lớn nhất, tài xế thoáng dừng rồi đáp: “Vâng.”

Sau khi về phòng, trước tiên Thẩm Thời Trạm thay đổi thái độ nóng nảy, nhàn nhã gọi bữa trưa. Dặn dò một đám trợ lý đi theo: “Muốn đi ra ngoài chơi thì đi đi, không cần đợi ở khách sạn. Đừng đi xa là được.”

Người bên ngoài không biết đây rốt cục là có ý gì, đều đến tìm Từ Nhiên thăm dò ý tứ trong lời này.

Kỳ thực Từ Nhiên cũng không thăm dò, nhưng anh đã đi theo Thẩm Thời Trạm nhiều năm nên vẫn hiểu rõ một ít, “Bảo các anh đi thì đi đi, nhớ kỹ đừng đi xa là được. Đến lúc đó muốn dùng người, ai không quay lại, tôi cũng không thể giúp được.”

Lời Từ Nhiên vừa nói ra, những người phía sau nhao nhao như chim vỡ tổ. Còn có mấy người tinh ranh, lại gần thấy sang bắt quàng làm họ nói: “Thư ký Từ, mọi người đều đi, anh ở trong này xem ra quá đáng thương rồi, đi thôi cùng đi vui đùa một chút!”

Trong lòng Từ Nhiên buồn cười nói ‘đây là muốn kéo cả tôi xuống nước mới yên tâm chứ gì’, nghiêm mặt nói: “Mặc dù nói là bảo chúng ta đi chơi, suy cho cùng thì bên cạnh không thể không có ai, các anh cứ đi đi, có việc tôi thông báo là được.”

Mấy người này được thư ký Từ cam đoan, một mặt nịnh nọt thư ký Từ cẩn thận một mặt yên tâm rời đi.

Quả nhiên Thẩm Thời Trạm có chuyện phân công cho anh.

“Cậu thay mặt tôi, đi thăm dò sổ kế toán công ty chi nhánh, phòng tài vụ kia, ai không phối hợp trả chi phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi mời đi.”

Vẻ mặt Thẩm Thời Trạm lạnh lùng, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, hắn gập ngón trỏ chọc chọc mi tâm, Từ Nhiên cảm thấy Thẩm Thời Trạm hơi mệt.

“Được.” Từ Nhiên cung kính cúi đầu xuống đáp, đến gần vài bước nhận một xấp văn kiện Thẩm Thời Trạm đưa cho anh.

Hai người ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, Thẩm Thời Trạm mới nhíu mày bảo Từ Nhiên đi ra ngoài.

Từ Nhiên đồng ý, trước khi ra khỏi phòng trầm ngâm một chút, vẫn hỏi ra miệng, “Thật sự muốn…”

Thẩm Thời Trạm ngồi không nhúc nhích, lúc hai người vừa nói chuyện trời đã tối rồi, không ai đi bật đèn, chỉ có lò sưởi trong tường bùng bùng cháy, chiếu ra một ít ánh lửa. Từ Nhiên nhìn ánh lửa ấm áp nóng rực phủ lên nửa gương mặt Thẩm Thời Trạm, bất ngờ nảy sinh một ít ý nghĩ hiu quạnh. Anh đột nhiên không nói được nữa, nhíu nhíu mày đóng cửa lại đi ra ngoài.

Không đến công ty chi nhánh, Thẩm Thời Trạm cũng không thể nhàn rỗi. Chi nhánh bên Đức đều phải gặp mặt một lần. Không quan trọng lắm thì gom lại một nhóm gặp chung. Quan hệ thân thiết, còn phải tách ra gặp riêng mới được.

Thẩm Thanh đã cho người đến mời từ lâu, đều bị Từ Nhiên cản. Qua ba ngày, Thẩm Thanh rốt cục ngồi không yên trực tiếp gọi điện cho Thẩm Thời Trạm.

Thẩm Thời Trạm nhận điện thoại thành khẩn nói: “Là cháu có lỗi, thật sự là bên này cuốn lấy tay chân. Nghĩ người một nhà chúng ta thân thiết như thế nào, đúng là chậm trễ. Ngày mai gặp mặt sẽ nhận tội với chú.”

Thẩm Thanh hòa ái mà cười: “Nói gì mà chậm trễ với không chậm trễ, ngày mai lại đây, nếm thử lạp xưởng thím hai làm được. Hôm trước Từ Nhiên đến, còn mang theo một ít, trong nước không mua được đâu.”

Thẩm Thời Trạm cũng cười theo, hòa thuận vui vẻ, có điều chỉ đến như thế.

Hắn nhẹ nhàng để điện thoại lên bàn, một lúc lâu vẫn không kiềm chế được thô bạo gạt mạnh xuống đất.

Đáng tiếc, phòng tổng thống trải thảm rất dày, không thể ném hỏng.

Thẩm Thời Trạm cảm thấy hơi bất lực, lại có chút buồn cười. Thì ra, bảy in (cái điện thoại) của hắn dùng tốt như vậy.

———————————

(1) Gốc là 城门失火殃及池鱼 (thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư): cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, (do tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước) gần nghĩa như câu tai bay vạ gió


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui