Vô Ý Vi Chi

Đường Sơn thay thuốc ở vết thương trên mặt Lâm Vô Ý trước. Khi hắn gỡ băng gạc trên mặt cậu xuống, Giang Y Viện đứng phía sau Đường Sơn liền rơi nước mắt. Đối với Giang Y Viện mà nói, khuôn mặt của con trai là hoàn mỹ nhất trên đời, nhưng lúc này lại có thêm một vết thương đỏ sậm, sao bà có thể không thương tâm. Cái đó đã hoàn toàn làm hỏng gương mặt đẹp của con trai. Trong số những người ở đây chỉ có Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đã nhìn thấy vết thương của Lâm Vô Ý, khi vết thương được để lộ ra, mấy người phụ nữ cũng không chịu nổi.

Vết thương trên mặt Lâm Vô Ý không nặng, miệng vết thương đã khép lại. Đường Sơn bôi thuốc tiêu viêm lên vết thương, dùng băng gạc sạch sẽ bọc lại. Kế tiếp chính là vết thương trên cánh tay phải. Nó nằm ở phần bên phải của cánh tay. Lâm Vu Hồng kéo tay áo ngủ của Lâm Vô Ý lên cao, để tiện cho Đường Sơn tháo băng gạc. Cứ nghĩ đến vết thương ở đây và ở đùi, sắc mặt Lâm Vu Hồng liền âm trầm hẳn đi. Lâm Chiếu Trinh đỡ Giang Y Viện, lúc này hai người đã cực kỳ đau lòng, cứ nhìn chằm chằm vào vết thương dần dần lộ ra. Thẩm Như Vi sợ hãi nắm chặt tay chị họ, cô nhớ rõ cậu nhỏ phải khâu 8 mũi ở tay.

Đường Sơn cởi bỏ từng vòng băng gạc một, khi màu đỏ xuất hiện, mọi người trong phòng kinh hô, mà khi vòng băng gạc cuối cùng rời khỏi tay Lâm Vô Ý, khí áp trong phòng liền giảm xuống đến mức thấp nhất.

“A…” Khi băng gạc rời khỏi tay, Lâm Vô Ý đau đớn hít mạnh một hơi.

“Sao lại, nghiêm trọng như vậy!” Giang Y Viện là người đầu tiên không chịu nổi.

Trên cánh tay trắng nõn của Lâm Vô Ý xuất hiện một vết thương như hình con rết trông ghê người, vì miệng vết thương vẫn chưa khép lại, có nước mủ cùng máu chảy ra. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi che mắt lại, chỉ dám liếc qua khe hở giữa hai ngón tay.

“Nhất định phải làm thịt thằng khốn kia!” Crowe nghiến răng nghiến lợi. Assal trốn sau lưng anh không dám nhìn.

Hanna vươn tay kéo Lâm Vu Huệ ra sau mình, bước lên từng bước hỏi bằng tiếng Anh: “Bác sĩ, vết sẹo của Dean có thể xóa hết chứ?”

Đường Sơn đeo khẩu trang nhíu mày lại, rửa sạch miệng vết thương cho Lâm Vô Ý, rồi bôi thuốc, không quay đầu lại nói: “Chỉ cần cắt chỉ xong có thể đi làm giải phẫu trừ sẹo, vết sẹo có thể xóa hết.”

Có được lời cam đoan của bác sĩ, trong lòng Hanna thoáng yên tâm, nhưng trên mặt vẫn âm trầm như vậy. Lâm Vô Ý đau, thỉnh thoảng lại hít mạnh một hơi, khuỷu tay tím bầm, người cho đến giờ luôn được bảo hộ cẩn thận hiện tại lại biến thành bộ dạng thế này, không ai dễ chịu trong lòng. Giang Y Viện và Lâm Chiếu Trinh không ngừng rơi nước mắt, Lâm Chiếu Trinh lại tức giận không kiềm chế được, người của Lâm gia có lúc nào phải chịu khi dễ thế này chưa?

Bôi thuốc xong, Đường Sơn lấy băng gạc băng bó cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng không nhịn được nói: “Cho Vô Ý uống thuốc giảm đau đi.”

Thẩm Tiếu Vi đứng một bên nói: “Buổi sáng dậy Vô Ý vẫn chưa uống.”

Đường Sơn nghe xong, nói: “Uống một viên đi. Hai ngày nay vết thương sẽ đau nhất.”

Thẩm Tiếu Vi đứng bên cạnh Lâm Vu Hồng lập tức tìm được thuốc giảm đau ở tủ đầu giường, rồi mới cùng Lâm Vu Hồng đút thuốc cho Lâm Vô Ý. Vì quá đau, Lâm Vô Ý tỉnh táo hơn không ít. Nhưng đôi mắt vẫn được Vu Hồng che lại, cậu cũng không biết mình bị thương nghiêm trọng thế nào, chỉ cảm thấy rất đau, đến não cũng phải đau theo.

Rất nhanh đã băng bó vết thương xong, Đường Sơn thở hắt ra, nói: “Xử lý bàn tay bị thương cho Vô Ý thiếu gia trước, cuối cùng mới xử lý vết thương trên đùi.”

Lâm Vu Hồng nâng tay trái của Lâm Vô Ý lên. Vết thương ở đây đều là trầy da và những mảnh vụn của thủy tinh đâm vào, Đường Sơn không cần cẩn thận giống như vừa rồi, rất nhanh đã cởi bỏ băng gạc ở tay trái Lâm Vô Ý. Nhưng dù là vậy, khi mọi người nhìn thấy những vết máu loang lổ trên mu bàn tay trái của cậu, đến Giang Y Viện cũng không nhịn được mà muốn giết tên khốn làm hại con trai kia.

Để bảo đảm vết thương khép lại hoàn toàn, dễ dàng cho sau này đi làm giải phẫu trừ sẹo, Đường Sơn tự tay bôi thuốc cho hai tay Lâm Vô Ý xong vẫn băng bó lại cho cậu, cũng dặn dò trước khi lớp vảy tróc ra không được đụng vào nước.

Kế tiếp chính là đùi và mắt cá chân bị thương nghiêm trọng nhất. Lúc Thẩm Tiếu Vi trở về đã thay quần đùi cho Lâm Vô Ý, để lát nữa bôi thuốc dễ dàng. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu đứng ở đầu giường bên kia đều xốc chăn lên để lộ ra đùi phải bị thương nặng của Lâm Vô Ý. Nhìn thấy cái đùi quấn những lớp băng gạc thật dày của cậu, tất cả mọi người đều vây quanh lại gần. Đường Sơn cũng xách hộp y tế chuyển vị trí. Lâm Vu Chi nhẹ nhàng nâng đùi phải của Lâm Vô Ý lên, làm nó hơi gập lại. Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi, Lâm Vô Ý lại đau đớn hít mạnh vào. Lâm Vu Hồng vẫn luôn che mắt cậu, không cho cậu nhìn.

Đường Sơn tháo hai vòng băng gạc, trên băng gạc đã có vết máu. Giang Y Viện che miệng nhìn chằm chằm vào chân con trai, nước mắt không ngừng trào ra. Ngoại trừ đã từng thương tâm rơi lệ vì chỗ thiếu hụt trên thân thể con trai, Giang Y Viện chưa bao giờ phải đau lòng đến thế này.

Băng gạc được gỡ ra hoàn toàn, chợt trong phòng vang lên những tiếng “Trời ạ!”, “Chúa ơi!”. Nếu như nói đối với họ vết thương trên cánh tay Lâm Vô Ý là ghê người, vậy thì vết thương ở chân cậu chính là vô cùng thê thảm.

Không nói đến cẳng chân bị những vết tím bầm bao phủ gần như toàn bộ, vết thường dài trên đùi cậu khiến cho mỗi người đàn ông ở đây đều muốn giết người. Vu Huệ và Như Vi cũng không dám nhìn, có người kéo Như Vi ra sau lưng mình, nói nhỏ: “Có thể lấy một ly café cho tôi không?”

Như Vi nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh ra ngoài. Tên còn lại thấy thế, nói với Vu Huệ: “Có thể lấy giúp tôi một ly café không? Không cần đường.”

“Uhm.”

Vu Huệ xoay người ra ngoài, trước lúc đi, cô lại nhìn chú nhỏ đang suy yếu trên giường, vô cùng khó chịu mà đi ra ngoài. Hai cô gái vừa đi, Hanna liền ồm giọng quát: “Tuyệt đối không thể tha cho thằng khốn đó!”

“Hanna, đừng dọa Dean!” Oliver lên tiếng, khác biệt hoàn toàn với ngữ khí mềm nhẹ của anh chính là ánh mắt tưởng như có thể làm đông chết người.

“Tên Redmond này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao có thể ngạo mạn như thế?” Lâm Chiếu Trinh phẫn nộ hỏi.

Bieber bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường. Oliver lạnh lùng trả lời: “Gia tộc Redmond là một gia tộc luôn tự cho mình là đúng khiến người ta chán ghét.”

Lâm Bàng Lệ Vân cũng phẫn nộ không thôi, không nhịn được mà hỏi: “Ở Hongkong hắn đã không kiêng nể gì như vậy, không biết ở Mỹ còn ức hiếp bao nhiêu người!”

“Chúng ta sẽ để quan tòa biết rõ!” Crowe nghiến răng.

Đường Sơn mất mười phút để xử lý vết thương ở chân Lâm Vô Ý, sợ nhất chính là vết thương bị nhiễm trùng. Cuối cùng là chân trái bị trật của Lâm Vô Ý. Cũng giống như đùi phải, trên chân trái Lâm Vô Ý cũng xanh tím đầy chỗ. Mắt cá chân trái còn sưng to hơn so với hôm qua. Có thể nói, Lâm Vô Ý lớn bằng từng này nhưng chưa bao giờ thê thảm như thế. Cũng khó trách Lâm lão gia tử ở trên thiên đường lại tức giận đến vậy. Redmond phải thấy may mắn vì Lâm lão gia tử không có ở đây, nếu không, hắn có thể còn sống để rời khỏi Hongkong hay không cũng là một vấn đề. Tuy rằng những vết thương của Lâm Vô Ý đều có vào lúc cậu nhảy qua cửa sổ, nhưng nếu không phải vì Redmond và Quách Bội Bội, sao cậu lại phải nhảy qua cửa sổ chứ.

Kiểm tra mắt cá chân Lâm Vô Ý một lúc, Đường Sơn thấy thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng với Lâm Vô Ý, liền đổi sang một loại thuốc mỡ, xoa nhẹ vào nơi sưng lên của cậu. Sau khi xoa xong, Đường Sơn vẫn dùng băng gạc quấn lại, tránh cho tác dụng của thuốc bay mất.

Tháo khẩu trang ra, Đường Sơn nói: “Ngày mai mắt cá chân của Vô Ý thiếu gia sẽ bớt sưng một chút, giờ này ngày mai tôi lại đến.”

“Cám ơn anh.”

Lâm Vu Chi vươn tay. Đường Sơn bắt tay cùng anh, nói: “Đây là chuyện tôi nên làm.”

Thẩm Tiếu Vi đưa Đường Sơn ra ngoài, Lâm Vu Hồng xuống giường, đặt Lâm Vô Ý nằm thẳng, đắp chăn cho cậu. Lâm Vô Ý mở đôi mắt ướt át nhìn người nhà và bạn bè của mình, nói: “Lần này đều là tự tôi không cẩn thận, nhất định sau này tôi sẽ chú ý, mọi người đừng để trong lòng.”

“Sao có thể không để trong lòng, cậu là Dean, là người bạn quan trọng nhất của chúng tôi!” Oliver không thể khống chế phẫn nộ trong lòng. “Nếu không phải cậu chạy thoát, hắn sẽ làm ra thương tổn càng nghiêm trọng hơn với cậu!” Tất cả đều hiểu rất rõ Redmond định làm gì Lâm Vô Ý.

Nghĩ tới một khả năng nào đó, Lâm Vô Ý nổi da gà khắp người, có chút ghê tởm. Lâm Vu Hồng sờ trán cậu, nói: “Đừng nghĩ nữa. Ngủ đi.”

“Tôi, không mệt.” Lâm Vô Ý không dám nghĩ, vẻ mặt của mọi người thật đáng sợ, nhất là Oliver và Crowe, giống như muốn ăn thịt người ấy.

“Ngủ đi.” Có tôi ở đây. Lâm Vu Hồng che hai mắt Lâm Vô Ý.

Đầu óc choáng váng nên Lâm Vô Ý đang mở to hai mắt cũng dần nhắm lại.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Hanna kéo Oliver. Oliver áp chế tức giận, ra ngoài cùng. Những người khác cũng đi luôn. Giang Y Viện không rời đi, bà muốn ở cạnh con trai, Lâm Chiếu Trinh ở lại cùng bà. Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến cũng ra ngoài, đi xuống lầu tiếp khách.

Mấy người Vu Hồng đều đi cả, Lâm Vô Ý mở mắt, an ủi mẹ và chị gái: “Mẹ, chị, con thực sự không có việc gì, mọi người đừng khóc.”

Giang Y Viện lau nước mắt nói: “Cái gì mà nói không có việc gì. Hồi nhỏ chỉ cần con sứt sát một chút, va đụng một chút, ba con cũng đã cực kỳ đau lòng. Để ông ấy biết con bị thương nặng thế này, làm sao ông ấy có thể an tâm.”

“Mẹ…”

Thấy thân thể chị gái run lên rõ ràng, Lâm Vô Ý đã biết ba tức giận ở trên trời, vội vàng dỗ dành: “Là chính con vụng về thôi, ở trong mộng con đã bị ba cấm túc, giáo huấn rồi.”

“Con có chuyện gì ngoài ý muốn, con bảo mẹ phải đối mặt thế nào với ba con?”

Giang Y Viện hiểu rõ nhất người đàn ông kia cẩn thận, bảo bối đứa con trai này thế nào. Lâm Vô Ý yếu ớt cầm tay mẹ và chị, nói: “Con sẽ khỏe nhanh thôi. Chờ con làm giải phẫu sẹo xong, sẽ không thể nhìn ra con từng bị thương. Mẹ, chị, mọi người đừng khóc. Mọi người vừa khóc, buổi tối ba sẽ vào mộng cấm túc con.”

“Mẹ đau lòng muốn chết.” Giang Y Viện cúi người, hôn khuôn mặt bị thương của con trai.

Lâm Chiếu Trinh bất an hỏi: “Vô Ý à, em nói thật với chị, Redmond kia, có làm gì em không?” Bà không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng ba có thể bớt giận.

Lâm Vô Ý cắn môi, Giang Y Viện và Lâm Chiếu Trinh đều sợ hãi.

“Hắn đã làm gì?” Giang Y Viện bị dọa gần chết.

Lâm Vô Ý chậm rãi lắc đầu, vẫn quyết định giấu diếm: “Không làm gì hết. Hắn muốn hôn con, con giả bộ để hắn hôn, rồi mới thừa dịp hắn thả lỏng cảnh giác để đá mạnh vào mệnh căn của hắn, sau đó con đập cửa sổ chạy. Mẹ, chị, mọi người yên tâm, tuy rằng trông con yếu thế này, nhưng cũng rất lợi hại đó. Con không chỉ đạp vào mệnh căn của hắn, con còn đá hắn, còn dùng túi ba mua cho con để đập hắn, hắn bị con đánh rất thảm đó.”

“Phù!” Lâm Chiếu Trinh vỗ ngực. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Loại người đó có đá chết hắn cũng đáng. Tối qua chị ngủ không ngon cả một đêm, chỉ sợ em bị ức hiếp.”

“Em rất lợi hại mà.” Lâm Vô Ý rất có lòng tin đối với uy phong của mình.

Giang Y Viện bị con trai làm cho bật cười, tiếp đó, bà đau lòng che mắt con trai: “Ngủ đi, mẹ ở cùng con.”

“Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, mẹ bế Ethan đến đây, Ethan bé nhỏ ở cùng con là được rồi. Chị, chị cũng đi nghỉ đi, em thực sự không có việc gì. Chỉ là vô cùng muốn ăn đùi gà, muốn ăn cá và tôm.”

Lâm Chiếu Trinh yêu thương nói: “Em bị thương, không thể ăn hải sản, chị hầm chân gà cho em ăn.”

“Còn muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“Được.”

Lâm Vô Ý nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ, sau khi cậu ngủ, Giang Y Viện và Lâm Chiếu Trinh cũng bế Ethan đến, rồi hai người mới rời đi. Giang Y Viện mệt mỏi, dù sao cũng là người lớn tuổi. Lâm Chiếu Trinh để bà đến phòng mình nghỉ ngơi, phòng ngủ ở nhà cũ không đủ, bà định đêm nay về nhà cùng chồng, để Giang Y Viện ở đây.



Khi Ôn Mộc Vân nhận được điện thoại của Lâm Vu Hồng xong liền vội vàng từ công ty đến nhà cũ của Lâm gia. Lâm Vu Hồng nói có người muốn gặp anh. Ôn Mộc Vân biết hôm nay mẹ Lâm Vô Ý trở về từ Mỹ, còn có mấy người xa lạ xuất hiện ở nhà cũ.

Vừa vào Lâm gia, Ôn Mộc Vân thực sự lấy làm kinh hãi, nhiều người thế này! Lâm Vu Chi tiếp đón để anh đến đây ngồi, nói với mấy người Oliver: “Vị này chính là Ôn Mộc Vân Ôn tiên sinh. Là anh ta cứu Vô Ý.”

Crowe là người đầu tiên vươn tay: “Cám ơn anh đã cứu Dean.”

Ôn Mộc Vân biết tên tiếng Anh của Lâm Vô Ý là Dean, lập tức nói: “Là Vô Ý tự chạy thoát, tôi không bảo vệ tốt cho cậu ấy.”

“Đừng nói như vậy, chúng tôi cũng biết may mà lúc đó anh đi theo sau, nếu không thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.”

Crowe vỗ vỗ Assal, Assal đứng lên rời khỏi chỗ của mình, đi lên lầu tìm Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi lại giới thiệu thân phận của những người ngồi đây với Ôn Mộc Vân. Ôn Mộc Vân nghe xong âm thầm kinh hãi, Vô Ý là người của “Học viện Tử La Lan”!

“Chúng tôi thực sự vô cùng cảm kích cậu, Dean rất quan trọng với chúng tôi, cám ơn cậu đã bảo vệ cậu ấy!” Oliver thật tâm nói.

“Đừng nói vậy, tôi thực sự xấu hổ.” Ôn Mộc Vân vươn tay. Đến khi bàn tay hai người chạm vào nhau, Ôn Mộc Vân và Oliver đều ngẩn người ra. Oliver nhanh chóng rút tay lại, có vẻ hơi mất tự nhiên nói: “Tôi cũng thật tình cám ơn cậu.”

Ôn Mộc Vân xoa xoa mấy ngón tay vào nhau, ngồi xuống chỗ trống cạnh Crowe, giả bộ ho khan, hắng giọng một cái, hỏi: “Redmond đã về đến Mỹ chưa?”

Dường như Crowe không thấy được sự khác lạ giữa hai người, đằng đằng sát khí nói: “Có người sẽ giám thị nhất cử nhất động của hắn, chúng tôi sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Redmond!”

“Là gì vậy?” Ôn Mộc Vân tò mò hỏi.

“Đến lúc đó anh sẽ biết.”

Hiển nhiên, tật xấu thích “Bí mật” của Lâm Vô Ý đã lây sang các bạn cậu.

Trong phòng tạm thời của Lâm Vô Ý trên lầu, cậu vốn đang ngủ cũng đã tỉnh lại. Mẹ và các bạn đều đến đây, nghĩ rằng các bạn mình và mấy người kia có thể sẽ làm gì đó, cậu liền không ngủ được, cho nên lúc Assal vào, cậu liền tỉnh.

Gặp lại Assal, đã không còn vẻ tái nhợt và thương tâm như lần trước, mà là hạnh phúc rõ ràng, trông như còn đầy đặn hơn một chút. Lâm Vô Ý rút tay trong chăn ra đặt lên tay Assal, hỏi: “Em và Crowe, hòa hảo rồi à?”

Trên mặt Assal lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Dean, cám ơn anh.”

Lâm Vô Ý cười thoải mái: “Anh đã nói nhất định Crowe cũng rất yêu em mà.”

“Dean, cám ơn anh, cám ơn anh đã nguyện ý chúc phúc cho bọn em.” Assal cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Vô Ý. “Crowe nói anh ấy sẽ không kết hôn cùng người khác, cũng sẽ không hẹn hò cùng bạn gái hay bạn trai nào, anh ấy vẫn sẽ ở bên em giống như trước đây. Tuy rằng, anh ấy vẫn chưa thể hoàn toàn dứt bỏ, để thực sự làm người yêu cùng em, nhưng em đã rất thỏa mãn.” Cám ơn anh, Dean, vì đã không yêu Crowe.

“Em và Crowe, trời sinh nên ở cùng nhau.” Lâm Vô Ý tặng nụ hôn chúc phúc lên trán Assal, rồi mới mím môi: “Uhm, Assal, anh có chuyện, muốn hỏi em, bất quá em phải giữ bí mật cho anh nha. Là chuyện rất quan trọng đó.”

Assal lập tức ngồi xuống, nói: “Anh nói đi, nhất định em sẽ không nói cho người khác biết, cả Crowe cũng không.”

Lâm Vô Ý lại mím môi, liếc sang cháu trai nhỏ đang ngủ rất say, cậu lấy hết dũng khí, hỏi nhỏ: “Assal, hai người con trai, làm tình thế nào vậy?”

“…” Mặt Assal đỏ bừng, ngạc nhiên.

Lâm Vô Ý liếm đôi môi khô khốc: “Ừm, cái đó, có phải, lần nào cũng bị thương, chảy rất nhiều máu không?”

“Dean!” Assal không nghe nổi nữa, che hai gò má lại.

“Assal, anh muốn biết.” Lâm Vô Ý hít sâu mấy hơi, bất ngờ nói: “Anh chuẩn bị hiến thân.” Trải qua chuyện vừa rồi, đột nhiên cậu lại nghĩ thông suốt, cậu muốn giao toàn bộ tất cả của mình cho người cậu yêu, vạn nhất một ngày nào đó lại gặp phải một tên biến thái thì phải làm sao. Lần đầu tiên của cậu, chỉ có thể cho người cậu yêu. Cậu thấy rất may mắn vì đã trao nụ hôn d đầu rồi, nếu không nhất định lần này cậu sẽ buồn bực mà chết mất.

Assal bưng kín mặt, ngượng ngùng không nói. Lâm Vô Ý dùng ngón tay duy nhất có thể động đậy để chọc cậu, thúc giục: “Nhân lúc mọi người không có ở đây, em mau nói cho anh biết đi. Assal tốt bụng, nói cho anh biết đi, anh muốn biết.”

Assal gần như muốn đạp cửa chạy trốn.

“Assal, cưng à, nói cho anh biết đi.”

“…”

Assal buông tay, hai má đỏ bừng.

“Có cách gì để không chảy máu, không bị thương không?”

Assal bịt miệng Lâm Vô Ý lại, sợ sau đó cậu sẽ nói ra mấy lời kinh người.

“Dean, anh, chờ khi nào anh có người thích, anh sẽ biết.” Assal thật sự không nói ra miệng được.

Đẩy tay Assal ra, Lâm Vô Ý nói đầy vẻ đương nhiên: “Chính vì anh có người thích rồi nên mới muốn hỏi em vấn đề này, anh muốn hiến thân.” Làm tình như vậy chắc không khác hiến thân là bao nhỉ. Đột nhiên Lâm Vô Ý cảm thấy đau mông quá.

“Anh có người thích rồi?” Assal kinh hô.

“Uhm!” Biết Crowe sẽ không nói cho Assal, Lâm Vô Ý nói: “Em đi hỏi Crowe đi, cậu ấy biết đó. Assal, nói cho anh biết chuyện này trước đi, anh sợ lát nữa có người lên.”

Vốn dĩ cậu đã chờ khi vết thương tốt lên sẽ gọi điện hỏi Assal, hiện tại Assal đến đây, quá đúng lúc!

Xem ra không nói là không được. Áp chế vẻ vô cùng tò mò và thẹn thùng, Assal cúi người đến gần tai Lâm Vô Ý, nói cho cậu biết “hiến thân” là như thế nào. Mông Lâm Vô Ý cũng run theo, mồ hôi chảy ào ra, cậu có cần, suy nghĩ lại không?

Vài phút sau…

“Sẽ không chảy máu hả?

“… Sẽ thoải mái? Làm sao có thể?”

“À à. Chỗ nào bán cơ?”

“Ừm… Có đôi khi Zoe đi đường thấy là lạ, chẳng lẽ Zoe là người hiến thân?”

“… Anh hiểu rồi, chờ vết thương của anh tốt lên sẽ thử xem.”

“Giữ bí mật nha.”

Đến lúc Crowe lên lầu tìm Assal, liền thấy Assal mang sắc mặt hồng hồng nằm cạnh Lâm Vô Ý, hai người đều đang ngủ. Không phải bị bệnh chứ? Crowe lo lắng sờ mặt Assal, có hơi nóng. Lại sờ trán Assal, Crowe căng thẳng, thực sự hơi nóng mà!

Đáng thương cho Assal, bị Crowe lo lắng bế sang phòng bên cạnh hết đút nước lại đút thuốc. Còn Assal đã đáp ứng Lâm Vô Ý sẽ giữ bí mật nên không có cách nào nói cho Crowe biết sao mặt cậu lại đỏ như vậy, phải oan uổng mà uống hết một túi thuốc hạ sốt và một cốc nước ấm lớn.

Trong lúc mơ ngủ, Lâm Vô Ý nói với bóng đêm xung quanh: “Ba, con muốn hoàn toàn ở cùng họ, ba có trách con không?”

“Ba? Ba sẽ trách con sao?”

“Ba?”

Rất lâu sau đó, một giọng nói như một tiếng thở dài truyền đến.

____ Con đó, tiểu tinh nghịch!

__Hết chương 112__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui