Vô Ý Vi Chi

Đây là làm tình nha… Cảm giác rõ ràng của thân thể đã nhắc nhở bản thân rằng chuyện xảy ra tối qua không phải nằm mơ. Ngồi ở ghế nằm ngoài ban công, khóe miệng Lâm Vô Ý mang theo nụ cười mỉm nhìn vườn hoa, ở trong hoa viên, ba bạn nhỏ đang chơi đùa, thường xuyên ngẩng đầu nhìn xem ông chú nhỏ của các bé có ở nhà không. Mỗi một lần đó, Lâm Vô Ý đều vẫy tay, để các bé tiếp tục chơi.

“Vô Ý, tối qua…”

Giang Y Viện ngồi cạnh con trai không hiểu rõ nên hỏi. Tuy rằng thoạt nhìn trông con trai không có gì khác gì hôm qua, nhưng thân là người từng trải, bà có thể nhận ra rõ ràng con trai và mấy người kia có lẽ đã có hành động thân mật nhất. Không thì hôm nay con trai cũng sẽ không xuống giường được.

“Uhm. Tối hôm qua đã cùng Vu Chi và Vu Hồng.”

Giang Y Viện dừng một chút, bà cũng có chút ngại ngùng. Chung quy, vẫn là đi đến bước này. Giang Y Viện sờ mặt con trai, hỏi nhỏ: “Có ổn không?” Hai người… Bốn người… Con trai sẽ vất vả lắm.

Cọ mặt vào tay mẹ, Lâm Vô Ý cười nói: “Vẫn ổn, chỉ là lúc đi sẽ có hơi mệt, bất quá ngày mai chắc không sao đâu. Vu Chi và Vu Hồng rất ôn nhu, sẽ không làm con bị thương. Mẹ, cám ơn mẹ.”

Giang Y Viện thở dài một tiếng: “Con thích, sao mẹ có thể để con khó xử. Nhưng mà Vô Ý, dù sao thân thể con cũng khác người thường, chuyện này không thể thường xuyên quá, mẹ sợ có ảnh hưởng không tốt với con. Lần này thuận tiện đi Đức kiểm tra lại đi.”

Lâm Vô Ý gật đầu: “Vu Chi và Vu Hồng cũng nói thế, con cũng muốn hỏi bác sĩ xem con có cần chú ý gì không. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không đùa giỡn với thân thể mình đâu, con cũng không muốn biến thành con gái.”

Trong tim Giang Y Viện khó chịu một hồi, bà cố gắng làm mình cười lên, nói: “Sao con biến thành con gái được, nhiều nhất chỉ phải tiêm thuốc uống thuốc thôi.”

“Khó uống lắm.” Nhăn mặt nhăn mũi, Lâm Vô Ý chuyển đề tài: “Mẹ, bao giờ mẹ về Mỹ?”

“Ngày con đi mẹ cũng đi. Vu Chi có cho máy bay tư nhân đưa mẹ đi, vốn mẹ đã nói không cần, cậu ấy rất kiên trì.”

Lâm Vô Ý cười: “Mẹ là mẹ con, nhất định họ muốn đưa mẹ đi rồi. Cho con hỏi thăm đến chú nha.”

“Được.”

Giang Y Viện ôm con trai: “Năm mới mẹ sẽ về thăm con.”

“Mẹ về cùng chú đi.”

Giang Y Viện trầm mặc một lát, nói sâu xa: “Không được. Mẹ sợ ba con ghen.”

Lâm Vô Ý cười ra một tiếng, áp chế chua xót trong lòng: “Nhất định ba sẽ ghen.”

“Cho nên bỏ qua đi.”

Hai mẹ con ngồi ngoài ban công nói chuyện phiếm, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đang bận rộn trong công ty. Tối hôm qua Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã được như mong muốn nên hiệu suất công tác của hôm nay cực kỳ cao, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng vì muốn lên kế hoạch cho “quyền lợi” của mình sau khi đến Anh, cũng bề bộn nhiều việc. Tuy rằng không thể có được đêm đầu của Lâm Vô Ý, nhưng có thể đổi được việc sớm đi Anh cùng người nọ một chút, Lâm Vu Chu cũng không còn quá bất mãn với anh trai nhà mình.

Cách thứ hai cũng chỉ còn thời gian hai ngày. Tuy rằng Lâm Vu Chu có thể giao rất nhiều chuyện của công ty cho Lê Yến, nhưng dù sao anh cũng là chủ tịch của công ty, có một số việc cần chính anh quyết định. Sau cuộc họp buổi sáng, Lâm Vu Chu lái ô tô đến công ty của anh trai để bàn giao một số công việc.

Dừng xe lại trước đèn đỏ, cứ nghĩ rằng chỉ còn vài ngày nữa là anh có thể hoàn toàn có được người kia, Lâm Vu Chu không khỏi thấy khô nóng cả người. Hai mắt đang đeo kính râm tùy tiện nhìn lướt qua dòng người đang băng qua đường phía trước, đột nhiên ánh mắt Lâm Vu Chu dừng lại trên một người phụ nữ ăn mặc thời thượng nhưng không hề tục khí. Người phụ nữ có một mái tóc cuộn sóng, đeo kính râm màu trà, đi một đôi giày cao gót màu bạc, bước chân vội vàng đi lên vỉa hè vào một quán café ven đường.

Lâm Vu Chu nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tháo kính râm xuống. Cô đưa lưng về phía Lâm Vu Chu, ngồi đối diện cô là hai người phụ nữ tuổi tác tương đương, trông qua giống như bạn bè.

Đèn xanh sáng lên, Lâm Vu Chu khởi động ô tô, mày cau nhẹ.

Lái xe vào bãi đỗ xe trong công ty anh trai, Lâm Vu Chu mang máy tính xách tay bước vào thang máy chuyên dụng của anh trai, trong đầu vẫn là hình ảnh người phụ nữ kia. Lâm Vu Hồng biết lát nữa em trai sẽ đến, đang chờ trong phòng làm việc. Lúc Lâm Vu Chu tới, anh vừa xem xong một văn kiện.

Ra hiệu cho em trai cứ tùy tiện ngồi, sau khi thư ký đưa café tới, anh gọi trợ lý đến. Công việc của anh rất nhiều, tất nhiên không thể đích thân theo dõi chuyện của “Diều”. Ngoại trừ những quyết sách cần chính anh xử lý ra, những chuyện khác vẫn giao cho trợ lý.

Lâm Vu Chu mất khoảng ba giờ để bàn giao công việc cho anh trai. Khi đã xong việc, anh cũng không lập tức về công ty, mà là nói sau khi trợ lý kia rời đi: “Anh, em thấy một người rất giống thư ký trước đây của anh.”

Lâm Vu Hồng nhíu mi.

“Rất giống, có lẽ em nhìn nhầm.” Lâm Vu Chu nhún vai. Anh đã từng gặp người phụ nữ đó vài lần, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, anh có một loại bản năng đã gặp người một lần là không quên được, cho nên dù là nhìn nghiêng một bên mặt anh cũng nhận ra.

“Em thấy ở đâu?” Biểu tình của Lâm Vu Hồng không nhìn ra vui buồn.

“Trên đường. Sau khi cô ta rời Hongkong có từng liên lạc với anh không?”

Vì chuyện của Quách Bội Bội, Lâm Vu Chu có tiềm thức bài xích đối với mẹ của Ryan và Andrew.

Lâm Vu Hồng lãnh đạm nói: “Cô ta thông minh hơn Quách Bội Bội.” Ngụ ý, người phụ nữ đó không ngốc nghếch đến nỗi sẽ làm phiền anh.

“May mà em không định có con, nếu không thực sự rất phiền phức.” Lâm Vu Chu nói.

Lâm Vu Hồng liếc nhìn anh: “Em nói với Vô Ý chưa?”

Lâm Vu Chu câm nín, tất nhiên là chưa. “Đến Anh rồi nói.” Không lo lắng.

Chuyện về người phụ nữ kia cứ thế là chấm dứt, không có việc gì, Lâm Vu Chu cũng không ở lại lâu, về công ty. Sau khi anh rời đi, Lâm Vu Hồng bấm điện thoại cho một người.

“Giúp tôi điều tra Tống Hi, hình như cô ta ở Hongkong.”

Cúp điện thoại, trong mắt Lâm Vu Hồng như có ánh sáng lạnh lóe lên. Anh hy vọng người phụ nữ kia có đủ thông minh, có thể làm được như yêu cầu trên hợp đồng. Sau khi sinh Ryan và Andrew, người phụ nữ đó đã rời Hongkong đúng như anh yêu cầu, không còn xuất hiện trước mặt anh, cũng không còn liên lạc với anh. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, anh tuyệt đối không cho phép có ai khác làm tổn thương đến bảo bối của anh!

Ánh mắt rét lạnh, Lâm Vu Hồng gõ nhẹ vào mặt bàn, cũng nên bắt đầu xử lý chuyện của Khổng gia.



Thứ bảy, Lâm Vô Ý ngây ngốc trong phòng một ngày, vẫn luôn ở cùng mẹ. Buổi tối vẫn là Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng ngủ cùng cậu. Bởi vì thân thể cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hai người chỉ hôn cậu, không làm gì khác. Chủ nhật, mọi người trong nhà đều tới, bởi vì ngày mai Lâm Vô Ý phải đi Anh, Giang Y Viện phải về Mỹ, mọi người đều đến tiễn hai người. Dưới yêu cầu của Lâm Vô Ý, họ không ăn cơm bên ngoài, mà là ăn một bữa tối ấm áp ở nhà. 10 giờ tối, những người khác mới về nhà riêng của mình. Bốn người đàn ông vẫn tiếp tục nói chuyện trong phòng khách, chủ yếu là Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng dặn dò Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi một vài chuyện. Giang Y Viện đã về phòng. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Lâm Vô Ý dỗ cho ba bạn nhỏ ngủ xong cũng đã về phòng, phòng của ba người, cậu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng.

Để tất cả người hầu rời đi, quản gia Dư Hoa Sinh vào phòng khách, bốn người đang nói chuyện với nhau liền dừng lại. Dư Hoa Sinh đi đến trước bàn trà, dừng lại, vẻ mặt như bình thường nói: “Thiếu gia, mong các cậu đối xử tốt với Vô Ý thiếu gia.”

Lúc này, ánh mắt bốn người thay đổi. Sắc mặt Dư Hoa Sinh vẫn không đổi, ông nói: “Chuyện giữa các cậu và Vô Ý thiếu gia, tôi cũng biết, đó cũng là hy vọng của lão thái gia khi còn sống. Vô Ý thiếu gia rất ỷ lại các cậu, lão thái gia ở bên kia biết được, cũng có thể yên tâm.”

“Chú biết được chuyện gì?” Lâm Vu Chi lên tiếng, mang theo vẻ xét hỏi và cảnh giác.

Dư Hoa Sinh vẫn tỏ ra như bình thường, vừa cung kính lại nghiêm cẩn nói: “Lúc Vô Ý thiếu gia trở về trước đây đều là tôi ở cùng lão thái gia trên núi. Tôi biếu rõ nhất những chuyện giữa lão thái gia và Vô Ý thiếu gia. Tôi cũng biết chuyện lão thái gia tìm người đoán mệnh cho Vô Ý thiếu gia và những sắp xếp của lão thái gia. Lúc Vô Ý thiếu gia trở về, tôi rất sợ thiếu gia chịu ủy khuất, cũng sợ người trong nhà không biết Vô Ý thiếu gia rất tốt. Hiện tại thấy Vô Ý thiếu gia và các cậu ở chung, tôi thực sự vui mừng, mừng cho Vô Ý thiếu gia, cũng mừng cho lão thái gia. Chuyện của các cậu và Vô Ý thiếu gia tôi sẽ trông nom tốt người hầu trong nhà, không để họ ăn nói lung tung.”

“Chú biết lúc nào?” Lâm Vu Hồng lạnh giọng.

Dư Hoa Sinh mỉm cười: “Tôi là quản gia của nhà này, lúc nào các cậu bắt đầu cùng Vô Ý thiếu gia, lúc đó tôi liền biết. Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tam thiếu gia, biểu thiếu gia, các cậu không cần lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện tổn hại đến Lâm gia. Lão thái gia có thể để tôi ở bên cạnh không phải vì thời gian tôi hầu hạ đã lâu, mà là vì ông ấy biết tôi sẽ không làm tổn thương đến Vô Ý thiếu gia, nếu không lão thái gia cũng sẽ không thể chuyện gì cũng không giấu tôi. Hôm nay tôi nói những lời này với mấy thiếu gia, là muốn sau này các cậu ở nhà không cần quá cẩn thận như vậy, tôi sẽ coi chừng tốt giúp mấy thiếu gia.”

Lâm Vu Chi thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên: “Chú Dư, cám ơn chú.”

“Đây là chuyện tôi nên làm.”

Thẩm Tiếu Vi cũng đứng lên: “Chú Dư, chúng tôi sẽ đối tốt với cậu nhỏ, sẽ yêu thương cậu ấy.”

“Tôi tin là vậy.”

Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cũng đứng lên, trước khi họ lên tiếng Dư Hoa Sinh đã nói: “Đừng cám ơn tôi, đây là điều tôi nên làm. Từ nhỏ Vô Ý thiếu gia nên được người ta yêu thương, nên được người ta quý trọng. Chờ khi Vô Ý thiếu gia từ Anh về, các cậu cùng Vô Ý thiếu gia đốt cho lão thái gia một nén hương đi.”

Bốn người cùng gật đầu. Dư Hoa Sinh cười mà khóe mắt rưng rưng, rời đi. Bốn người chậm rãi ngồi xuống, mãi vẫn không thể bình tĩnh trong lòng.



Trong phòng, người đã lên giường đang viết tùy bút. Có người đi vào, cậu dừng bút, ngẩng đầu. Thấy người vào là ai, trong mắt cậu có thêm vẻ ngượng ngùng mà chính cậu cũng không biết.

“Viết xong chưa?”

Lâm Vu Chi đi đến bên giường, hỏi.

“Sắp rồi.” Lâm Vô Ý hỏi: “Muốn đi tắm không?”

“Được.”

Lâm Vu Chi đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, hôn lên môi cậu một cái, rồi mới ra ngoài, sang phòng bên cạnh tắm rửa. Lâm Vu Hồng đi thẳng vào trong phòng tắm. Ngày mai sẽ đi Anh, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, cậu biết lát nữa sẽ trải qua chuyện gì.

Mười mấy phút sau, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã tắm xong. Từ tốc độ tắm rửa của hai người không khó để nhìn ra họ có chút vội vàng nào đó. Còn vội vàng cái gì, cứ nhìn hai người ngay cả tóc cũng chưa sấy khô đã ôm Lâm Vô Ý nhanh chóng hôn môi là biết.

“Bảo bối, chuẩn bị tốt chưa?”

Giọng nói ôn nhu của Lâm Vu Chi quả thực như đã thay đổi thành một người khác. Hai bên mặt Lâm Vô Ý đỏ bừng, ôm cổ Lâm Vu Chi nhẹ nhàng gật đầu. Lâm Vu Hồng ở phía sau cởi áo ngủ cho Lâm Vô Ý, hôn bờ vai cậu. Lâm Vu Chi hôn môi Lâm Vô Ý, đặt tay Lâm Vô Ý vào nơi sớm đã hăng hái tinh thần của mình, cho cậu biết đến khát vọng của mình.

Chuyện xảy ra sau đó không cần nói nhiều. Lâm Vu Chi dựa vào đầu giường, ôm Lâm Vô Ý, hôn môi cậu, vuốt ve cậu. Lâm Vu Hồng ngồi xổm sau lưng Lâm Vô Ý, quay đầu cậu lại khiêu khích miệng lưỡi cậu. Vừa mới trải qua đêm đầu đã cùng hai người, Lâm Vô Ý cũng không phải người quá cởi mở, cả người đều bao phủ bởi một màu hồng nhạt xấu hổ.

Ngón tay có thuốc bôi trơn chậm rãi dò xét vào nơi mềm mại vừa mới hết sưng, một ngón tay khác không biết là của ai cũng mang theo dịch trơn đi vào ngay sau đó. Lâm Vô Ý ngửa đầu, cắn môi, nhất định ba sẽ cấm túc cậu.

Lâm Vu Chi không kìm lòng được mà lưu lại một dấu hôn nhàn nhạt trên cái cổ thon dài giương cao của Lâm Vô Ý. Anh liếc nhìn Lâm Vu Hồng một cái, Lâm Vu Hồng rút ngón tay của mình ra, dịch sang một bên. Lần đầu tiên của đêm nay, anh đồng ý nhượng bộ.

Trở mình, điều chỉnh tư thế một chút, Lâm Vu Chi đưa hơi thở dồn dập của mình vào trong miệng Lâm Vô Ý, ngón tay thâm nhập lại tăng thêm một ngón. Tình cảnh như vậy quá mức kích thích, Lâm Vu Hồng không xuống giường ra một chỗ để chờ, mà là kéo tay Lâm Vô Ý lại gần, để cậu tạm thời an ủi cho mình.

Cho tới giờ Lâm Vô Ý vẫn như một tờ giấy trắng, còn chưa đợi cho màu sắc từ từ biến đổi đã trực tiếp trở thành màu đen đậm đặc, cậu hoàn toàn không thể phản ứng, những chủ động của đêm hôm đó đều bị biến thành màu sắc xấu hổ khi bị Vu Chi và Vu Hồng cùng nhau chiếm lấy.

“A!”

Thân thể bị mở ra, bàn tay đang nắm “cái gì đó” của Lâm Vô Ý tăng thêm sức, đổi lấy tiếng kêu rên của một người.

“Bảo bối, cậu sắp phế tôi mất.”

Kéo tay Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Hồng nâng thân trên của Lâm Vô Ý lên, hôn môi cậu, dây dưa đầy những bá đạo. Dường như anh, có thể chấp nhận cùng sở hữu.

Vu Chi… Vu Hồng… Đừng mà… Đừng mà… Tôi sẽ bị ba cấm túc mất!

“Ưm!”

Hình như Vu Chi, còn kịch liệt hơn so với đêm đó, a a a, Vu Chi Vu Chi, chậm một chút, chậm một chút, cậu sắp bay lên rồi.



Dường như vẫn là bị từng người một chiếm lấy, mà cũng dường như là Vu Chi và Vu Hồng lần lượt đi vào, Lâm Vô Ý chỉ nhớ được từng tiếng kêu to, rồi bị động thừa nhận những luật động như muốn mang cả linh hồn cậu ra ngoài.

Đau quá… Thân thể đau quá… Thế nhưng, lại vô cùng thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn.

Đây là, Vu Hồng… Ưm! Còn có, Vu Chi…

Đau quá…

“Bảo bối, xin lỗi.”

Đừng, đừng nói xin lỗi, đây là Vu Chi của cậu, là Vu Hồng của cậu.

Trên chiếc giường lớn, ba người cùng dây dưa một chỗ. Bức màn được hạ xuống ngăn trở cuộc tình ái đầy mê loạn không tồn tại trong những thế tục. Trong đầu luôn tự nhắc nhở mình ngày mai cậu phải đi xa nhà, phải ngồi máy bay, nhưng Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lại không thể dừng lại được, chỉ muốn lần lượt tiến vào thân thể người này, nghe thêm những tiếng kêu chứa đầy *** của cậu.

Vào thời khắc hai người cùng chiếm được, sự kiêu ngạo cuối cùng của hai người cũng sụp đổ hoàn toàn, không muốn tranh đoạt ai là người thứ nhất, ai là người thứ hai, chỉ là cùng nhau thế này, cùng nhau chiếm được người yêu chung của họ, cùng nhau làm cho người yêu của mình bay lên… bay lên trong những luật động của họ.

Ban đêm, vừa mới bắt đầu, những dây dưa của ba người, cũng vừa mới bắt đầu.

“Phải nhớ tôi!”

“Ưm…”

“Không được vui đến quên cả trở về!”

“A a…”

“Phải về sớm một chút.”

“Ưm uhm…”

“Bảo bối, tôi yêu cậu.”

Vu Chi… Vu Hồng…



Cánh cửa đang đóng hơi di chuyển một chút, nhưng không mở ra được. Người ngoài cửa chu miệng, lại cố gắng dùng sức. Ưm… Khóa rồi… Nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chịu phối hợp kia, người ngoài cửa không muốn rời đi như thế.

‘Cạch!’ Tiếng khóa cửa vang lên, hai mắt người này bỗng chốc trở nên sáng bừng. Ngay sau đó, cửa mở, bé ngửa đầu nói: “Con tìm ông chú nhỏ.”

Người đang đầu tóc rối tung cúi đầu nhìn thằng nhỏ bám đuôi, lại áp chế bất mãn một lần nữa. Tránh người ra, anh lên tiếng: “Nhẹ thôi, ông chú nhỏ đang ngủ.”

“Uhm.”

Nhẹ chân chạy vào phòng ngủ, cái mũi nhỏ khẽ giật, ừm, trong phòng có mùi gì vậy? Thấy là lạ. Bất quá người mà bé đang tìm đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, bé mặc kệ cái mùi lạ kia, ba bước cũng chỉ cần hai bước chạy tót đến đầu giường, đá dép lê đi, trèo lên trên, chui vào ổ chăn.

Lâm Vu Chi đóng cửa lại, xoa thái dương. Lại thêm một lần bất đắc dĩ: Quả nhiên trẻ con là bóng đèn lớn nhất. Vẫn còn buồn ngủ nên anh lại quay về giường nằm xuống, cánh tay vắt ngang qua thân thể con trai nhẹ nhàng ôm người vẫn đang ngủ say. Nhớ lại tối qua họ đã làm người này mệt gần chết, Lâm Vu Chi có áy náy nhưng cũng cực kỳ sảng khoái.

Lâm Vu Hồng nằm ngủ ở bên kia nhíu mi nhìn đồng hồ, trong mắt là vẻ tức giận, mới có 7 giờ! Liếc mắt đến người đã ôm ông chú nhỏ mỹ mãn nhắm mắt lại kia, anh bỏ đồng hồ xuống định ngủ thêm một giấc, trẻ con thực sự là phiền toái. Bàn tay dò xét vào trong áo ngủ của người trong ngực, kề sát vào bụng đối phương. Nhớ lại tối qua trong thân thể người này chứa đầy “mầm mống” của họ, Lâm Vu Hồng lại nhíu mi, anh có phản ứng vào sáng sớm rồi.

Quả nhiên trẻ con rất phiền toái!

__Hết chương 124__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui