Vô Ý Vi Chi

Người này, luôn có thể phá vỡ vẻ bình tĩnh của mình. Trận “tranh đoạt” lúc rạng sáng kia, hoàn toàn là hành động làm ra theo bản năng. Người này kêu to “Cứu mạng” ở trong ngực anh, ôm cuốn nhật ký thà chết cũng không nghe theo, bây giờ nghĩ lại đều khiến anh không khỏi cười ra tiếng. Anh và Vu Chu chưa từng “chơi đùa” giống vậy, không ngờ rằng lại thực hiện với một người khác. Anh đã nói, người này có tiềm chất thánh nhân điên khùng.

Ánh mắt lại đảo qua nhìn tờ giấy vẽ hình không thể coi là bức tranh kia một lần nữa, Lâm Vu Hồng kẹp tờ giấy hơi nhàu vào ví tiền của mình. Chỉ e người trên giường phải ngủ đến tận 12 giờ, Lâm Vu Hồng cũng không gọi cậu, mở cửa rời phòng.

Vừa mới vào nhà ăn, Lâm Vu Hồng đã nghe thấy có người hỏi: “Anh họ Vu Hồng, tối qua anh và cậu nhỏ chơi trò chơi à? Em và chị họ đều nghe thấy cậu nhỏ kêu cứu mạng.”

Tất cả mọi người đều có mặt trong nhà ăn, Lâm Vu Chi ở phòng cách vách với Lâm Vu Hồng cũng rời mắt khỏi máy tính bảng nhìn lên: “Vô Ý kêu đúng là rất thảm.”

Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ở phòng đối diện, khi đó hai người đang ngủ, không nghe thấy, nhưng trong mắt cũng có vẻ tò mò tương tự. Như Vi vừa đến đã nói tối qua cậu nhỏ kêu cứu mạng, lại còn vừa kêu vừa cười. Mọi người rất muốn biết tối qua hai người này làm gì.

Thần sắc Lâm Vu Hồng lạnh nhạt đi đến bàn cơm lấy mấy thứ để ăn sáng rồi ngồi xuống, phun ra ba chữ vẫn với vẻ lạnh như băng: “Không có gì.”

“Anh họ Vu Hồng, anh làm như vậy sẽ khiến người khác không có khẩu vị đó.” Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên kháng nghị.

“Anh họ Vu Hồng, anh nói đi.” Có rất nhiều anh trai ở đây, lá gan Thẩm Như Vi cũng lớn hơn, nếu không cô cũng không dám một mình đối mặt với vị anh họ lạnh lùng này.

Lâm Vu Hồng ăn trứng rán, nếu là bình thường, nhất định anh sẽ cho một đôi mắt lạnh liếc sang, vậy thì ai cũng không dám hỏi. Bất quá bây giờ đang là lúc nghỉ ngơi, bên cạnh lại là em trai em gái, không cần thiết phải làm cho không khí nặng nề như vậy, nhưng anh cũng không muốn kể lại, đó là “việc tư” giữa anh và Vô Ý. Nghĩ như vậy, Lâm Vu Hồng giải thích đơn giản: “Vô Ý muốn đùa, anh đùa cùng cậu ấy, vậy thôi.”

Vậy thôi? Nói cũng như không! Bất quá biết tính tình Lâm Vu Hồng thế nào, mấy người cũng không định hỏi tiếp. Lâm Vu Chi thấy Lâm Vu Hồng không muốn nói nhiều, liền đặt lực chú ý lên máy tính bảng. Ở đây không có báo, đối với một Lâm Vu Chi ngày nào cũng kiên trì đọc báo mà nói, tin tức điện tử là lựa chọn duy nhất lúc này của anh.

Thẩm Tiếu Vi cười, anh họ Vu Hồng đã không muốn nói thì anh hỏi cậu nhỏ. Anh họ Vu Hồng là người lạnh lùng như vậy mà còn làm cậu nhỏ phải kêu cứu mạng, nhất định sẽ là chuyện chơi rất vui. Tất nhiên trong lòng Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng nghĩ như vậy, các cô tò mò cả một đêm rồi.

Bất quá phải đợi đến tận hai giờ chiều Lâm Vô Ý mới rời giường. Đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu, đến cả Thẩm Tiếu Vi cũng không nhịn được phải nhíu mày. Cậu nhỏ làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật, khó trách lại gầy như vậy. Lâm Vô Ý không biết cháu trai, cháu gái mình nghĩ thế nào. Cậu ngủ no rồi, đương nhiên là rất đói bụng. Cậu rửa mặt xong liền đi lấp bụng cho no, rồi mới thay quần bơi đến bể bơi, ngâm nước!

Mới ăn cơm xong không thể bơi lội, Lâm Vô Ý ghé vào bể bơi ngâm nước. Thẩm Tiếu Vi bơi được hai vòng xong liền đến chỗ cậu nhỏ, Lâm Vô Ý nằm phơi nắng đến nỗi lại buồn ngủ, thấy có người đến, cậu mở nửa con mắt.

“Cậu nhỏ.”

“Uhm?”

“Tối qua cậu và anh họ Vu Hồng chơi trò gì vậy? Nghe chị họ và Như Vi nói tối qua cậu kêu cứu mạng.”

Vẻ mặt Lâm Vô Ý xấu hổ đi không ít, phải nói là tối qua mình vẽ Vu Hồng phiên bản hoạt hình đáng yêu, kết quả không hề có khí thế mà bị đối phương đoạt mất sao? Dù sao mình cũng là trưởng bối mà! Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, trong lòng Thẩm Tiếu Vi có dự cảm không ổn. Ngay sau đó, Lâm Vô Ý sờ đầu cháu trai ngoại đang chảy nước ròng ròng.

“Bí mật.”

“Cậu nhỏ ____”

Lâm Vu Hồng đeo kính râm đang nằm trên ghế đọc sách thu được hết đối thoại của hai người vào tai, khóe miệng khẽ cong lên một cái, anh giở sang trang khác. Lâm Vu Chi cũng đang đeo kính râm nhìn thấy nụ cười không rõ nghĩa đó, rất chi là kinh ngạc. Vu Hồng đây là đang đắc ý sao? Anh chưa từng thấy Vu Hồng với một mặt như vậy. Nhìn sang Lâm Vô Ý đang bị Thẩm Tiếu Vi quấn lấy, Lâm Vu Chi cũng khẽ cong khóe miệng, trực giác đã nói cho anh biết người này sẽ thể hiện ra ngoài toàn bộ bản tính thực sự vẫn còn đang giấu họ. Lâm Vu Chi nhướng mi, đúng là không sai mà.

Quấn cả một ngày, Thẩm Tiếu Vi vẫn không thể biết được, Lâm Vô Ý sống chết cũng không chịu nói tối qua cậu và Lâm Vu Hồng xảy ra chuyện gì, anh rất chi là buồn bực. Đương nhiên anh không biết nguyên nhân khiến Lâm Vô Ý không chịu nói lại dọa người đến vậy.

Tối qua vận động khá nhiều, cả ngày nay tứ chi của Lâm Vô Ý đau ê ẩm, không muốn học bơi. Tối nay vẫn náo nhiệt như tối qua, mấy người vẫn vây quanh bàn chơi mạt chược, lần này “tham mưu” bên cạnh Lâm Vô Ý đổi thành Lâm Vu Chi. Nếu thua thì tính cho anh, thắng thì tính cho Lâm Vô Ý. Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, hưng trí của Lâm Vô Ý dâng trào. Lâm Vu Hồng tự mình ra trận.

Cũng không biết có phải mấy người Lâm Vu Hồng cố ý hay không, đêm nay tổ hợp Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chi là thắng nhiều nhất, thắng đến nỗi hai mắt của người nào đó cong lên không ngừng. Người thua thảm nhất biến thành Lâm Vu Hồng, bất quá không thấy anh ảo não chút nào, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi. Toàn bộ tiền gần như đều vào túi Lâm Vô Ý. Vốn đã có ý định chia cho mấy người đứng xem, Lâm Vô Ý cho mấy “tiểu bối” mỗi người một trăm đô la Hongkong, ngoại trừ Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ra, những người khác ai cũng đầu đầy hắc tuyến, bao gồm cả Lâm Vu Hồng là người thua tiền.

Trước khi ngủ Lâm Vô Ý phải viết nhật ký và tùy bút, tối qua ngủ hơi muộn, cho nên vừa đến 12 giờ, Lâm Vu Hồng đã nói không chơi nữa, miễn cho Lâm Vô Ý mãi khuya mới ngủ được. Đêm nay Lâm Vô Ý ngủ cùng phòng với Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý muốn ngủ, đương nhiên Lâm Vu Chu cũng không đánh tiếp. Thẩm Tiếu Vi về phòng tắm rửa, Lâm Vô Ý muốn “dỗ” cho anh ngủ trước. Kỳ thực Thẩm Tiếu Vi không có khuyết điểm lạ giường, nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được người này “dỗ ngủ”.

Thẩm Tiếu Vi tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm đã thấy được Lâm Vô Ý cũng tắm rửa xong xuôi, nụ cười của anh càng thêm phần sung sướng. Lâm Vô Ý vẫy vẫy tay với cháu trai ngoại, Thẩm Tiếu Vi lên giường, nằm yên.

Trong phòng chỉ bật đèn bàn phía bên giường của Lâm Vô Ý, lát nữa Thẩm Tiếu Vi ngủ, cậu chỉ cần tắt nó là được. Thẩm Tiếu Vi nhìn người ngồi bên cạnh mình, trên mặt người này mang vẻ hưng phấn vì vừa rồi thắng được rất nhiều tiền, lại có thêm vẻ tĩnh lặng. Anh thường xuyên cảm nhận được sự tĩnh lặng trên cơ thể người này.

“Cậu nhỏ, tối qua cậu và anh họ Vu Hồng làm gì vậy? Cháu muốn biết.”

Nhìn hai mắt cháu trai ngoại với vẻ khẩn cầu, Lâm Vô Ý không nhịn được lại muốn xoa tóc Thẩm Tiếu Vi cho thật loạn: “Muốn biết lắm à?”

“Uhm.”

Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên ánh sáng, bất quá Thẩm Tiếu Vi bị tay cậu làm ngăn trở tầm mắt nên không thấy được. Buông cuốn sách xuống, Lâm Vô Ý xuống giường.

“Cậu nhỏ?”

“Từ từ, sẽ nói cho cậu biết ngay.”

Trước lạ sau quen, Lâm Vô Ý tìm được một tờ giấy và bút máy ở ngăn kéo bàn.

“Nhắm mắt lại.”

Thẩm Tiếu Vi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cực kỳ buồn bực không biết cậu nhỏ muốn làm gì.

“Không được nhìn lén.”

“Được.”

Thẩm Tiếu Vi dứt khoát xoay người, còn che mặt, như vậy chắc được rồi.

Thật ngoan quá! Lâm Vô Ý nghĩ nghĩ, bắt đầu đặt bút. Thẩm Tiếu Vi dựng thẳng hai lỗ tai, rất muốn biết cậu nhỏ đang làm gì, thần bí quá. Khi trong người Thẩm Tiếu Vi thấy ngứa ngáy như có mèo cào, cuối cùng anh cũng nghe thấy người đằng sau nói: “Được rồi.” Anh lập tức xoay người, rồi mới sửng sốt.

“Xem xem xem, có giống không?”

Người nào đó rất có dự kiến trước mà lùi sang một bên, vẻ mặt sung sướng: “Đáng yêu nhỉ?”

Thẩm Tiếu Vi nổi gân xanh trên trán. Lâm Vô Ý rất vừa lòng nhìn thiếu niên mèo mang một đôi mắt ngập nước nằm úp sấp trên giường không biết đang cầu xin cái gì, có cả đôi tai mèo, đuôi mèo và móng vuốt mèo xuất hiện trên giấy. Cậu không nhịn được đắc ý: “Tiếu Vi rất xứng đôi với mèo nha.”

Trên tai trái của thiếu niên mèo còn có khuyên tai kim cương, giống y như đúc với khuyên tai mà Thẩm Tiếu Vi đang đeo. Thẩm Tiếu Vi vươn tay muốn lấy, động tác Lâm Vô Ý lại nhanh hơn, đưa tay ra sau lưng, cười tủm tỉm.

“Không còn sớm nữa. Cậu nhỏ muốn kể chuyện.”

“Cậu nhỏ, đưa cháu.” Thẩm Tiếu Vi bi phẫn, chẳng lẽ trong lòng cậu nhỏ hình tượng của anh là như vậy? Anh không chấp nhận!

“Không được. Tối qua bức vẽ kia đã bị đoạt rồi, cái này tôi phải giữ lại.” Kẹp vào trong sách thật nhanh. Ngay sau đó, Lâm Vô Ý kêu thảm thiết: “A ____ Cứu mạng ____”

Thẩm Tiếu Vi cũng động thủ, phải cướp được về!

Lâm Vu Chu ở phòng cách vách chờ người nào đó về, động động hai tai, sau đó, anh nhanh chóng đặt cameras trong tay xuống giường, chạy ra khỏi phòng. Cửa phòng của Thẩm Tiếu Vi không khóa, Lâm Vu Chu mở cửa vào ngay. Vào phòng, Lâm Vu Chu dừng chân lại, nhíu mi: “Tiếu Vi, em đang làm gì?”

Thẩm Tiếu Vi khẽ ngẩng đầu, thở hổn hển, không hỏi tại sao anh họ Vu Chu lại vào đây, anh đang đè lên người Lâm Vô Ý lập tức nói: “Mau đến giúp.”

“Vu Chu, cứu mạng!” Khóe mắt Lâm Vô Ý có nước, khuôn mặt hồng nhuận, cố gắng ôm chặt thứ gì đó trong ngực.

Lâm Vu Chu đi nhanh về phía trước kéo Thẩm Tiếu Vi ra. Thẩm Tiếu Vi nói nhanh: “Lấy cuốn sách trong ngực cậu nhỏ cho em!”

Nhìn Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu cứu được Lâm Vô Ý ra. Lâm Vô Ý kích động xuống giường trốn sau lưng anh, may quá may quá, không bị lấy mất. Tiếp đó, cậu lại kêu thảm thiết: “Vu Chu!”

Lâm Vu Chu đã lấy cuốn sách đi. Thẩm Tiếu Vi thấy thế muốn đoạt lại, Lâm Vu Chu giơ sách lên cao, lộ ra một góc của tờ giấy.

“A!”

Lâm Vô Ý tấn công, Thẩm Tiếu Vi cũng muốn tranh, động tác của Lâm Vu Chu rất nhanh, giơ cao tờ giấy lên không trung.

“Không được xem!” Thẩm Tiếu Vi kêu xong liền bổ nhào đến. Lâm Vu Chu nhìn tờ giấy trong tay, sửng sốt.

“Tiếu Vi, không được xé!” Lâm Vô Ý trốn phía sau Lâm Vu Chu đã không còn sức để tấn công.

Tờ giấy kia cuối cũng vẫn bị Thẩm Tiếu Vi lấy được. Lâm Vu Chu mím môi, dường như đang cố nén cái gì đó. Thẩm Tiếu Vi xấu hổ hét to: “Không được cười!”

“Tiếu Vi, cháu không thể xé, đó là tranh củacậu nhỏmà.” Lâm Vô Ý dùng bối phận để áp chế người ta.

Thẩm Tiếu Vi buồn bực: “Cậu nhỏ, sao cậu có thể khi dễ cháu như vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu cháu có hình tượng đáng yêu như thế?”

Lâm Vô Ý đi ra từ sau lưng Lâm Vu Chu, cười ôn nhu: “Đương nhiên không phải. Cháu đưa bức vẽ đó cho cậu, cậu nhỏ vẽ lại cho cháu.”

“Không cần. Cậu nhỏ, cháu muốn được bồi thường tâm hồn bị cậu làm tổn thương, vẽ bức tranh khác cho cháu.”

Không đùa cháu trai ngoại nữa, Lâm Vô Ý quay về giường, cầm giấy và bút: “Được được, vẽ bức tranh khác cho cháu.”

“Cháu muốn nhìn.”

“Được.”

Lâm Vu Chu rời đi, Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Vu Chu?”

“Tới ngay đây.”

“À.”

Lâm Vô Ý bắt đầu suy nghĩ.

Trong phòng, tiếng bấm máy cameras vang lên, dưới sự giám thị của cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý thành thật vẽ một bức tranh khác. Lần này vẽ hơn nửa tiếng, tác phẩm của Lâm Vô Ý đã được hoàn thành, Thẩm Tiếu Vi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Lần này được chứ?”

“Uhm.”

Lấy bức vẽ, Thẩm Tiếu Vi lại nhấn mạnh một lần: “Cậu nhỏ, sau này đừng vẽ cháu như vậy, bị người ta thấy sẽ cười chết mất.”

“Được được.”

Trên tờ giấy vẽ, là một thanh niên anh tuấn bất cần đời, đang tựa vào lan can của du thuyền của hóng gió. Bối cảnh rất đơn giản, vài nét bút ít ỏi lại phác họa được biển rộng và du thuyền.

Lâm Vu Chu buông cameras: “Không còn sớm nữa. Vô Ý, về ngủ. Tiếu Vi, tự ngủ đi.” Trước khi Thẩm Tiếu Vi kháng nghị, Lâm Vu Chu nói tiếp: “Em làm trễ không ít thời gian của Vô Ý.”

Quả thật lúc này không còn sớm, Thẩm Tiếu Vi ôm Lâm Vô Ý: “Đêm nay cậu nhỏ không cần dỗ cháu ngủ. Cậu nhỏ, ngủ ngon.”

“Thật sự không cần? Tôi không mệt.”

“Không cần. Bất quá sẽ cho nợ, sau khi về cậu nhỏ phải trả gấp đôi cho cháu.”

Thấy Lâm Vu Chu đang chờ cậu về cùng, Lâm Vô Ý vỗ vỗ cháu trai ngoại: “Được, trở về sẽ trả cho cậu. Đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lúc được Tiếu Vi buông ra, Lâm Vô Ý cầm sách của cậu rồi rời khỏi cùng Lâm Vu Chu. Cửa vừa đóng, Thẩm Tiếu Vi lập tức lấy hai tờ giấy kia ra. Hóa ra cậu nhỏ còn vẽ tranh đẹp thế này, trong lòng Lâm Vô Ý trào dâng một cảm xúc lạ thường. Cậu nhỏ giống như một bảo tàng vậy, cất giấu đầy những bí mật, cất giấu đầy những thần thái làm anh say mê. Chỉ là, cậu nhỏ thực sự không coi anh là thiếu niên mèo đấy chứ? Thẩm Tiếu Vi cảm thấy mình không tiếp tục như vậy được, vạn nhất trong lòng cậu nhỏ mình có hình tượng đáng yêu như thế, vậy thì mất mặt lắm. Để bức vẽ thiếu niên mèo vào vali, Thẩm Tiếu Vi tìm một quyển tạp chí, kẹp bức vẽ thanh niên anh tuấn vào, sau khi về sẽ tìm một cái khung để treo lên.

Cậu nhỏ vẽ tranh gì cho anh họ Vu Hồng vậy? Tắt đèn, Thẩm Tiếu Vi không hề buồn ngủ chút nào. Bất quá, anh có thể hiểu tại sao anh họ Vu Hồng không muốn nói. Nếu mai có người hỏi anh, anh cũng không muốn nói, mất mặt lắm.

Lâm Vu Chu đưa Lâm Vô Ý về phòng xong đã có thể đoán được tối qua anh trai anh và Vô Ý đã xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ tới chuyện anh trai và Tiếu Vi cùng tranh “thứ gì đó” trong ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu cũng hiểu được. Ngay cả anh cũng có thể “tức giận” đến nỗi phải cắn tai, vậy thì ông anh trai anh có khuôn mặt lạnh như băng và tính tình không hề kém núi lửa làm ra chuyện ngây thơ như thế cũng không hề khó hiểu.

Thấy Lâm Vu Chu không có ý muốn cậu “vẽ tranh”, Lâm Vô Ý lên giường xong liền chuyên tâm viết nhật ký và tùy bút. Lâm Vu Chu xem ảnh trong cameras một lát, rồi mới cầm một cuốn tạp chí lên nhìn. Không giống Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đa phần đều xem tạp chí tài chính và kinh tế, tạp chí mà Lâm Vu Chu xem phần thiên về nhiếp ảnh, người mẫu hay các loại thời thượng, dù sao anh cũng là một nhiếp ảnh gia có tiếng. Lâm Vô Ý viết xong tùy bút liền nhìn sang Lâm Vu Chu đang xem một tạp chí của Pháp, trên đó là những người mẫu mà cậu không biết, bất quá cậu lại có một suy nghĩ.

“Vu Chu.”

Lâm Vu Chu ngẩng đầu, khép cuốn tạp chí lại: “Viết xong rồi?”

“Uhm. Vu Chu, cái công ty trong tay cậu thuộc loại gì vậy? Tôi nhớ hình như là công ty truyền thông, đúng không?”

Hiếm khi thấy người này có hứng thú với những chuyện bên ngoài, Lâm Vu Chu kiên nhẫn giải thích: “Công ty tên làCông ty hữu hạn truyền thông Diều, là một công ty truyền thông đã thành lập khoảng sáu, bảy năm, bất quá rất có tiềm lực. Ba bộ phim điện ảnh và một vở kịch đã đầu tư trước kia gây được tiếng vang không tồi. Bên cạnh đó cũng có nghiệp vụ về quảng cáo, phòng làm việc của tôi từng tiếp xúc vài lần với họ, toàn người trẻ tuổi làm việc là chính. Ông nội để lại cho tôi 40% cổ phần trong công ty đó, nghe nói hiện tại phó đổng của bộ phận chấp hành có 37% cổ phần, tôi định thu mua thêm một ít cổ phần, vượt qua được hơn nửa là tôi có thể gia nhập công ty vào “Tập đoàn Chính Đầu”, sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của công ty. Hơn nữa tôi cũng không chỉ định làm mỗi truyền thông, có Tập đoàn Chính Đầu làm chỗ dựa vững chắc, chúng tôi có thể phát triển thêm nhiều ngành khác. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải trở thành ông chủ chính thức của công ty.”

Lúc Lâm Vô Ý nghe đến cái tên “Công ty hữu hạn truyền thông Diều” thì sửng sốt một chút. Đến khi nghe hết, cậu khó hiểu hỏi lại: “Cậu có 40% cổ phần còn chưa được coi là ông chủ chính thức?”

Lâm Vu Chu nói: “Chỉ đến khi nắm giữ được hơn một nửa số cổ phần của công ty tôi mới có quyền quyết định tuyệt đối với công ty. Một khi trong tay một cổ đông khác có số cổ phẩn nhiều hơn tôi, tôi cũng chỉ có thể được coi là một cổ đông. Phó đổng Quách Điền Sơn của công ty Diều là một người rất có năng lực, tiền thân của công ty Diều làTruyền thông Điền Sơndo chính ông ta xây dựng. Cổ phần của ông ta chỉ ít hơn tôi 3%, nếu cổ phần trong tay tôi không thể hoàn toàn áp chế ông ta, tôi chỉ là một cổ đông sẽ rất khó có được ảnh hưởng đối với những quyết sách của công ty.”

Lâm Vô Ý cái hiểu cái không gật đầu: “Ý cậu chính là phải nắm giữ số cổ phần của công ty nhiều nhất có thể?”

“Uhm.”

Đối với việc làm ăn buôn bán, có thể nói Lâm Vô Ý là dốt đặc cán mai, cậu hỏi: “Cậu và ông ta cộng lại là có 77% cổ phần, vậy còn 23% cổ phần còn lại, đều phát tán từng chút một trong tay những người khác sao? Cổ phần công ty phát tán nhỏ vụn chắc là dễ mua lại nhỉ?”

Lâm Vu Chu nhíu mi lại: “Tình huống cụ thể của công ty tôi còn chưa nắm rõ, bất quá hình như có một vị cổ đông có 15% cổ phần trong tay. Tôi đang xem xem có thể lấy được cổ phần của người này không, được vậy tôi sẽ có 55% cổ phần.”

Lâm Vô Ý chậm rãi gật đầu, rồi mới nói: “Tôi cũng không giúp gì được cho cậu. Nếu công ty có yêu cầu, tôi có thể mời mấy người Joseph đến hỗ trợ. Joseph quen biết rất nhiều người mẫu, diễn viên nổi danh, chắc là cậu ta cũng có danh tiếng nhất định ở Hongkong nhỉ.”

Lâm Vu Chu chợt cảm thấy một góc trong tim mềm mại hơn hẳn, không nghĩ rằng người này lại lo lắng về chuyện đó cho anh. Anh kéo người nào đó nằm xuống, tắt đèn bàn, nói: “Lúc cần cậu giúp tôi sẽ không khách khí. Bất quá tôi có niềm tin sẽ nắm giữ được công ty.”

“Tôi tin cậu.”

Cho dù là cháu trai hay cháu gái mình, trong mắt Lâm Vô Ý họ đều là người giỏi nhất. Cậu tin chút khó khăn đó sẽ không làm khó được Vu Chu. Vừa mới nhắm mắt lại, cậu lại mở ra: “A! Còn chưakể chuyệncho cậu mà!”

Lâm Vu Chu rất tự nhiên mà kéo một tay Lâm Vô Ý đặt lên huyệt thái dương của mình: “Vậy là được rồi.”

Thấy Vu Chu nhắm hai mắt lại, Lâm Vô Ý xê dịch đến gần chỗ anh, ngón tay nhẹ nhàng nhu ấn thái dương cho anh, không lên tiếng. Không biết qua bao lâu, ngón tay nhu ấn dừng lại, Lâm Vu Chu không còn động đậy, cho dù bàn tay Lâm Vô Ý vẫn ở trên mặt anh, ngủ mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui