Nhà họ Lục là dòng họ đứng đầu thành phố Long Minh, giàu nứt đố đổ vách, chỉ là những gì người ta đồn về người thừa kế nhà học Lục có chút khó nghe.
Nghe nói anh là một người mập gần một trăm năm mươi ký.
Đầu trọc, mắt chuột, môi hếch, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu.
Không chỉ như thế mà tính cách của anh ta còn rất kinh khủng, thích ngược đãi người khác, điều quan trọng nhất là anh ta là người đồng tính.
Nhưng chỉ cần có thể cứu em trai thì muốn Hy Nguyệt làm gì cô cũng có thể làm được, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cô cũng không chối từ.
Ngay lúc đó, tại nhà họ Lục ở thành phố Long Minh.
“Con chắc chắn sẽ không cưới cô ta!” Khi Lục Lãnh Phong biết được mình sắp phải cưới một cô gái mà còn chưa từng gặp mặt bao giờ thì trên khuôn mặt đẹp trai của anh tràn ngập sự tức giận.
“Đó là ý của bà nội con, con muốn phản đối thì tự đi mà nói với bà ấy.”
Lục Lãnh Phong vừa nghĩ tới bà nội đang nằm trong bệnh viện thì đành mím môi mà quay người rời đi.
Anh cúi đầu nhìn cái vòng trên tay mà đôi mắt anh không khỏi trở nên sâu thẳm.
Đêm đó, anh bị kẻ gian hãm hại nên đành phải để trợ lý tìm một người phụ nữ tới.
Chỉ là trời xui đất khiến anh đã gặp trúng một con thỏ vô tội.
Vệt máu đỏ thẫm trên ga giường khiến anh cảm thấy bối rối và tội lỗi.
Lục Lãnh Phong cất vòng tay đi rồi khẽ nở một nụ cười: “Đến cùng là em đang ở đâu?
Sau khi Hy Nguyệt xuống máy bay thì được quản gia dẫn tới nhà họ Lục.
Ở giữa sảnh lớn là bộ sô pha hình tròn bọc da cá sấu to lớn, nhưng Hy Nguyệt cũng không vì thế mà cảm thấy dễ chịu, cô có chút đứng ngồi không yên.
Đối diện cô là bà Lục, mẹ chồng tương lai của cô.
Bà ta ung dung nho nhã, giống như sự cao quý đó nó đã ở trong xương ngay từ lúc sinh ra.
Bà ta nhấp một ngụm hồng trà rồi khe khẽ đưa mắt đánh giá Hy Nguyệt.
Trong ánh mắt lạnh lùng đó mang theo một chút chê bai khó giấu.
Nếu như không phải là di ngôn của ông cụ thì sao bà ta có thể cho phép một con gà đất tới làm vợ con trai bà ta chứ?
“Vâng.” Hy Nguyệt gật đầu với vẻ ngoan ngoãn.
“Đều là con gái nhà Họ Hy, cho dù là cô hay là chị họ cô gả tới đây cũng cũng đều như thế cả.
Nhà họ Lục chúng tôi cũng được xem là làm tròn lời hứa.
Tôi sẽ cho người đưa lễ hỏi ba mươi tỷ mà bác cả cô muốn qua đó.” Bà Lục nói với giọng điệu mỉa mai, sâu trong đó che giấu chút khinh thường.
Hy Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta mà cảm thấy đau đớn.
Vậy mà bác cả lại đòi nhà họ Lục ba mươi tỷ lễ hỏi, vì sao cô lại không biết chuyện này chứ? Bác ấy làm thế là vì tiền chữa trị của Phi sao?
Có số tiền này thì bố mẹ có thể trả hết nợ nần, còn có thể mời bác sĩ tốt nhất tới chữa bệnh cho Phi.
Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì cũng không có xoắn xuýt thêm nhiều nữa.
Cô gả tới đây chính là vì muốn cứu Phi.
“Cảm ơn bà.” Giọng nói của Hy Nguyệt rất nhỏ, chỉ như tiếng muỗi kêu.
Bà Lục nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt đùa cợt, ánh mắt bà ta nhìn cô như nhìn một tên ăn mày đang cảm ơn sự bố thí của người khác.
Bà ta đã điều tra tình huống gia đình của cô gái trước mắt, nghèo rớt mùng tơi chẳng khác gì tên ăn mày cả.
“Được rồi, tôi mệt rồi.
Để Dì Mai sắp xếp cho cô.” Bà ta phất tay rồi đứng dậy đi lên lầu, dường như chỉ cần nhìn Hy Nguyệt nhiều một chút cũng khiến cho bà ta cảm thấy phiền lòng vậy..