Hy Nguyệt đứng dậy với vẻ tức giận, cô nghĩ tới chuyện tầng này còn nhiều phòng nên đang định đi sang căn phòng bên cạnh ngủ tạm một đêm, nào ngờ ngay lúc này có giọng nói của người đàn ông vang lên: “Cút khỏi tầng này!”
Hy Nguyệt tức tới nỗi thở hổn hển, cô không ngừng mắng thầm trong lòng: “Đẹp trai có ích gì chứ! Uổng phí cả một gương mặt đẹp trai, đúng là mặt người dạ thú…”
Cô lặng lẽ đi xuống tầng hai, nhưng lại phát hiện tất cả các phòng đều bị khóa.
Ngoại trừ ghế sô pha dưới phòng khách thì dường như cô chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi.
Hy Nguyệt quá mệt nên vừa ngả lưng xuống đã ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau Hy Nguyệt bị dì Mai đánh thức.
“Cô Hy, sao cô lại ngủ ở sô pha vậy?”
“Dì Mai, cái phòng mà dì dẫn cháu vào có người ở.” Hy Nguyệt dụi dụi mắt rồi nói với vẻ buồn bã.
“A, là cậu chủ về à, tôi không nghĩ rằng tối qua cậu ấy sẽ về.” Dì Mai đang nói thì đã thấy một bóng dáng cao lớn đi từ trên lầu xuống, tư thế vô cùng cao quý và nhã nhặn, cứ như là hoàng đế vậy.
Hy Nguyệt nhìn anh một cái rồi nói với dì Mai: “Anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Lục à? Không phải là nhà họ Lục chỉ có một cậu cậu chủ thôi sao?”
“Đúng là chỉ có một cậu cậu chủ, hai người chưa gặp nhau lần nào nên không biết cũng là chuyện bình thường.”
Dì Mai quay lại chào người đàn ông đang đi xuống kia khiến cho Hy Nguyệt giật mình đến nỗi trực tiếp té từ trên ghế sô pha xuống.
Đôi mắt cô trừng còn lớn hơn chuông đồng: “Anh ta… anh ta là Lục Lãnh Phong ư?”
“Đúng thế…” Dì Mai gật đầu rồi tiện thể giới thiệu Hy Nguyệt với Lục Lãnh Phong.
Khi anh biết cô gái trước mặt là vợ tương lai của mình thì nhíu mày trong vô thức.
Con người ngu ngốc này không những đầu óc có vấn đề mà còn chẳng có chỗ nào nhìn thuận mắt cả, mỗi tế bào của cô đều khiến Lục Lãnh Phong cảm thấy cay mắt.
Cưới cô, chính là vết bẩn duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của anh!
Hy Nguyệt thì vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Lục Lãnh Phong không phải là kẻ tai to mặt lớn, hói đầu, mặt mày xấu xí, xấu tới nỗi long trời lở đất sao?
Sao lại có thể đẹp trai đến thế, sao có thể hoàn hảo đến thế chứ.
Từ đầu tới chân đều chẳng có một chỗ nào có thể soi mói cả!
“Anh… giảm cân với đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Lục Lãnh Phong chẳng muốn để ý tới cô gái trước mặt này, thậm chí còn lười châm chọc, anh trực tiếp đi về phía phòng ăn.
“Cô Hy, cô đi rửa mặt đi.
Đợi lát nữa bà chủ xuống mà nhìn thấy cô như thế này thì không tốt lắm đâu.” Dì Mai nhắc nhở Hy Nguyệt.
“A…” Hy Nguyệt gật đầu rồi lên lầu đánh răng rửa mặt.
Đợi tới khi cô xuống lầu thì đã trở thành một cô gái xinh đẹp đáng yêu rồi.
Nhưng ở trong mắt của bà Lục, Hy Nguyệt vẫn là một người mặt hếch lên trời, ăn mặc như ăn mày, là màu sắc không hài hòa nhất trong cái biệt thự này.
Hy Nguyệt ngồi trong phòng ăn, cô không ngừng nhìn lén Lục Lãnh Phong.
Cô có thể chắc chắn rằng anh đã giảm cân, thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Có thể phẫu thuật cho một người xấu ma chê quỷ hờn thành đẹp trai như thế này thì chắc chắn người bác sĩ đó cũng phải mang tầm cỡ quốc tế.
“Buổi chiều con và Hy Nguyệt đi tới ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn đi.” Giọng nói của bà Lục vang lên..