“Đúng thế, đáng tiếc là pháp luật chỉ bảo vệ hôn nhân, không bảo vệ tình cảm.
” Hy Nguyệt nở một nụ cười rồi nói.
Tiêu Ánh Minh nghe thế thì vẻ mặt trở nên khó coi ngay lập tức, bàn tay đang cầm ly trà cũng dần siết chặt lại.
Trong phòng đọc sách trên lầu.
Lục Lãnh Phong đang nói chuyện với trợ lý của mình là Hùng Văn: “Đã tìm được người phụ nữ ở khách sạn kia chưa?”
“Vẫn chưa ạ, chúng tôi đã hỏi tất cả siêu thị và cửa hàng bán đồ người lớn ở quanh đó, họ đều nói là không có đưa hàng tới.
Hơn nữa trong tiệm của bọn họ cũng chẳng có nhân viên nào có xăm hình hoa mai hay có bớt trên vai cả.
” Hùng Văn trả lời.
Ánh mắt của Lục Lãnh Phong dần dần trầm xuống.
Anh muốn tìm người phụ nữ kia, cảnh tượng đêm đó cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Lục Lãnh Phong không thấy rõ mặt của cô ấy, chỉ nhìn thấy trên vai cô ấy có một hình hoa mai, vừa giống hình xăm vừa giống bớt.
Đến cùng cô ấy là ai? Đi đâu rồi?
Khi Lục Lãnh Phong xuống lầu thì Tiêu Ánh Minh vội vàng đi tới chào đón: “Anh Lãnh Phong.
”
Lục Lãnh Phong cười mà như không cười nói: “Ánh Minh, sao em qua đây mà không gọi trước cho anh?”
“Em tới tìm anh còn phải cần hẹn trước cơ à?” Tiêu Ánh Minh nói xong rồi cố tình giơ tay lên khoác vào cánh tay của Lục Lãnh Phong.
Giống như là đang cố ý tỏ vẻ trước mặt Hy Nguyệt vậy.
Lục Lãnh Phong lắc lắc cánh tay như muốn rút ra nhưng khi anh nhìn thoáng qua Hy Nguyệt thì dừng lại, còn ngồi chung một ghế sô pha với Tiêu Ánh Minh.
Tiêu Ánh Minh thấy vậy thì rất đắc ý, cô ta nhướng mày nhìn về phía Hy Nguyệt như đang khoe khoang thắng lợi của mình với tình địch vậy.
“Anh Lãnh Phong, ngày mai chúng ta đi câu lạc bộ cưỡi ngựa được không? Alice lại lớn hơn nữa rồi, lúc anh tặng nó cho em thì nó vẫn còn là một con ngựa non đấy.
”
“Mấy ngày nay anh bận lắm, có lẽ không có thời gian, em mà nói sớm hơn một chút là được rồi.
” Lục Lãnh Phong đưa tay vuốt ve đầu của cô ta, giọng điệu của anh như đang dỗ con nít vậy.
“Buổi tối kiểu gì cũng rảnh mà, chúng ta đi nghe nhạc kịch được không?” Tiêu Ánh Minh ỏn à ỏn ẻn, giọng nói của cô ta mang theo một chút nũng nịu.
“Em phải hỏi thư ký của anh, xem tối nào anh có thể rảnh.
” Lục Lãnh Phong nhún vai.
Hy Nguyệt nhìn về phía hai người họ với vẻ thắc mắc.
Cô nghe không hiểu là đến cùng Lục Lãnh Phong đang từ chối hay là đang cố ý đùa với Tiêu Ánh Minh, tán tỉnh cô ta.
Với cái tính tình lạnh lùng này của anh ta thì chắc cũng không thể hiện ra được cái vẻ nhiệt tình đâu.
Lục Lãnh Phong đưa mắt nhìn Hy Nguyệt thì cô vội vàng quay đầu đi.
Lúc anh ta đối mặt với Tiêu Ánh Minh thì đôi mắt luôn dịu dàng, chỉ cần nhìn về phía cô là đã trở thành lạnh lẽo như băng, sắc bén như đao.
Dường như muốn chém cô ra thành trăm mảnh vậy.
Đừng nói là anh ta chê cô ngồi đây quấy rầy thế giới hai người của anh ta nhé?
Chẳng lẽ anh ta không phải là người đồng tính bình thường mà còn là người song tính? Có hứng thú với cả phụ nữ?
Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì không kiềm chế được mà rùng mình.
.