Hy Nguyệt nghĩ tới một khả năng mà không kiềm chế được rùng mình.
Không được, cô phải tìm cơ hội xác nhận lại một lần nữa.
Hy Nguyệt cố gắng đứng dậy, bây giờ cô mới phát hiện cơ thể mình đau như muốn nứt ra thành từng mảnh.
Hy Nguyệt nhớ lại sự khinh thường mà người đàn ông kia dành cho mình thì cô cảm thấy mình không thể sống dựa vào nhà họ Lục như một con mọt gạo thế được.
Cô phải tìm một công việc kiếm tiền, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc ăn tối, bà Lục trở về.
“Thưa mẹ, con ở nhà mãi cũng buồn nên muốn đi ra ngoài tìm việc.”
Bà Lục nhìn cô một chút rồi hỏi: “Cô học ngành gì?”
“Thiết kế đá quý.” Hy Nguyệt trả lời rất nhỏ.
Hy Nguyệt vừa mới tốt nghiệp hai tháng, còn chưa tìm được công việc chính thức nên hai tháng này chỉ mới làm công ở bên ngoài.
“Con dâu nhà họ Lục không thể làm việc cho người ngoài.
Cô gửi sơ yếu lý lịch tới Leas, được tuyển hay không thì phải xem năng lực của cô rồi.” Bà Lục nói một cách hững hờ.
Để cho cô ta đi ra ngoài làm việc cũng được, suốt người quay qua quay lại trước mặt mình chướng mắt.
“Cảm ơn mẹ.” Hy Nguyệt cười, cô như một con chim bị cầm tù nay lấy lại được tự do, cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Công ty đá quý Leas cũng không phải là công ty thuộc tập đoàn Lục thị mà là thuộc tập đoàn Đế Tước.
Nó được Lục Lãnh Phong sáng lập lúc anh còn học trung học, bây giờ đã phát triển thành một công ty thuộc top 500 thế giới.
Được tính là một tập đoàn xuyên quốc gia.
Lục Lãnh Phong là một người truyền kỳ trong giới kinh doanh và tài chính, phố Wall từng bình luận anh là một CEO thiên tài trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Hy Nguyệt không hiểu được những điều này, cũng không rõ về quá khứ của Lục Lãnh Phong.
Có năm buổi phỏng vấn, cô rất được tuyển trở thành trợ lý nhà thiết kế.
Ba ngày sau Lục Lãnh Phong mới trở về, lúc anh đẩy cửa phòng ra thì cô đang nhảy múa trong phòng.
“Cô vào Leas để làm gì?” Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong có chút u ám.
Anh vừa vào nhà thì mẹ đã nói chuyện này cho anh biết.
“Tôi muốn đi làm, tôi cũng không muốn tới Leas nhưng mẹ nói tôi không thể đi làm việc cho người khác.
Không ai biết thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không nói, tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của mình mà kiếm một chút tiền mà thôi.”
Trong mắt của Hy Nguyệt mang theo một chút cầu xin.
Lục Lãnh Phong là CEO thì nếu như anh ta không đồng ý là cô còn chưa đi làm đã bị đuổi việc.
“Cô chê tiền nhà họ Lục không đủ xài à?” Lục Lãnh Phong nở một nụ cười chế giễu.
Từ ngày đầu tiên là anh đã biết người trước mặt là một kẻ ham tiền.
“Tôi chỉ là muốn giữ lấy một chút tự tôn.” Hy Nguyệt trả lời, cô nhìn chằm chằm vào Lục Lãnh Phong.
Anh khinh thường, ánh mắt anh như lưỡi dao muốn đâm vằm cô thành trăm mảnh: “Cô muốn giữ tự tôn thì không nên gả vào nhà họ Lục.”
“Người tạo nên cuộc hôn nhân này là họ Lục chứ không phải Họ Hy.”
Giọng điệu của cô không nhanh không chậm, rõ ràng mà có lực.
“Miệng lưỡi cũng bén nhọn quá nhỉ, để tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu.”.