“Không nên lề mề, hoặc là giội, hoặc là cuốn gói khỏi công ty.
” Trong giọng nói của anh tràn ngập sự uy hiếp.
Hy Nguyệt nhìn Lục Lãnh Phong một chút, trong mắt của anh có vẻ đùa cợt, giống như là đang khinh bỉ vì sự nhu nhược của cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn buông cái ly xuống.
“Tôi không muốn làm bẩn tay mình, dù sao tôi cũng là… trên danh nghĩa, làm như thế không thích hợp.
Anh thấy thế nào?”
Lục Lãnh Phong hừ một tiếng, không ai hiểu được cảm xúc trong mắt anh có nghĩa là gì.
Anh nhìn về phía Finn, Finn hiểu ý thế là cầm cái ly trong tay Hy Nguyệt tới.
Tiêu Ánh Minh thấy thế thì vội vàng hất Trương Hoài Như ra rồi muốn chạy nhưng Finn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội chạy trốn.
Một ly nước nóng hổi dội thẳng vào hai người bọn họ.
Hai tiếng kêu gào vang lên trong phòng trà nước.
Trương Hoài Như gào khóc.
Tiêu Ánh Minh thì vội vàng vừa hét vừa chạy ra ngoài, như chó nhà có tang vậy.
Cô ta muốn đi khám, không thể để lại sẹo được.
Lục Lãnh Phong không có biểu cảm gì, anh đi thẳng ra ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Thứ anh bảo vệ không phải là Hy Nguyệt mà là mặt mũi của nhà họ Lục.
Hy Nguyệt đang sống dưới danh nghĩa mợ chủ nhà họ Lục, cho dù cô ta không có cái, lại khiến cho Lục Lãnh Phong vô cùng chán ghét nhưng chỉ có anh mới có thể trừng trị cô.
Chỉ có nhà họ Lục mới được phép làm thế, không tới phiên người ngoài ra tay.
Làm mất mặt Hy Nguyệt cũng chính là làm mất mặt nhà họ Lục.
Cô cũng hiểu được điều này nên chỉ đành cúi đầu rồi đi ra ngoài theo Lục Lãnh Phong.
Cánh tay của cô vẫn còn đang rát.
Ở cách đó không xa có một người vẫn luôn lén lút theo dõi tình huống trong phòng trà nước.
Cô ta nở một nụ cười gian xảo.
Tiêu Ánh Minh đáng đời!
Đúng lúc trong tay cô ta có một tuýp cao trị phỏng, đúng là cơ hội ông trời ban tặng mà.
Nếu như cô ta đi qua thì chắc chắn sẽ khiến cho tổng giám đốc có thiện cảm với cô ta.
“Đồng nghiệp, tay của cô đã nổi bong bóng cả rồi kìa.
Như thế này thì có xối nước lạnh cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tôi có cao trị phỏng, mau bôi vào đi chứ không sẽ có sẹo đó.
” Cô ta chạy tới rồi đưa cao trị phỏng ra.
Hy Nguyệt mừng như gặp được vị cứu tinh: “Cảm ơn cô, cô ở bộ phận nào thế?”
“Tôi tên là Quách Ly Ly, là nhân viên thực tập của bộ phận nhân sự.
” Quách Ly Ly nói xong thì chào Lục Lãnh Phong một câu rồi mới quay người rời đi.
Cô ta không cần phải đợi lâu, đợi lâu thì sẽ khiến người ta hiểu thành nịnh nọt.
Cô ta tin chắc rằng Lục Lãnh Phong đã nhớ mặt cô ta rồi.
Sau khi bôi cao trị phỏng thì Hy Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Đến phòng làm việc của tôi.
” Lục Lãnh Phong cũng chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ vứt một câu.
Rõ ràng là nói với Hy Nguyệt.
.