Cô lấy ra đèn pin phát sáng.
Bên ngoài chỉ có hai tên, lúc cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt phóng tới, mắt hai tên kia lập tức mù tạm thời.
Cô thừa thế xông ra ngoài.
Trên bậc thang tầng dưới, có hai tên đang ngồi xổm hút thuốc, cô muốn xông thẳng xuống nhất định sẽ bị bọn chúng bắt được, thế là chỉ có thể chạy lên sân thượng, nhất định trên đó có cửa ra vào khác.
Trong hành lang vang lên tiếng gào thét, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai tên kia.
Nhưng lúc cô chạy đến sân thượng, bọn chúng cũng đuổi lên kịp.
Sân thượng cũng không có cửa ra vào nào khác.
Cô liều mạng chạy, chạy đến cuối đường thì không còn đường trốn.
Đám đàn em đỡ anh Lang tới.
Gã nổi trận lôi đình, gương mặt dữ tợn không ngừng run rẩy.
“Con khốn, xem mày có thể trốn chỗ nào.
”
Hy Nguyệt bò lên lan can: “Các người không được tới, tới tôi sẽ nhảy xuống!”
“Mày nhảy đi, nhảy xuống thì ông sẽ kéo thi thể mày lên!” Anh Lang tức giận gào thét.
Cô nhìn bóng đêm đen kịt bên dưới, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nếu nhảy, Phi phải làm sao? Bố mẹ phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu không nhảy sẽ sống không bằng chết.
Vốn Lục Lãnh Phong chê cô bẩn, giờ cô mà bị làm tập thể thế này, chẳng khác nào làm cho anh mất hết thể diện, anh nhất định sẽ ném cô như ném rác rưởi vào thùng rác.
Cô cũng không cứu được Phi.
Tiếng cười của đám đàn em quanh quẩn trong không khí, cô cảm thấy buồn nôn vô cùng, thà chết cũng quyết không cho đám khốn kiếp này đụng vào mình.
“Mấy tên khốn chúng mày, bà đây có chết cũng sẽ thành quỷ về đòi mạng chúng mày!” Cô quyết tâm liều mạng, quay người qua.
Ngay khi coo nhắm mắt lại, chuẩn bị thả người xuống trong chốc lát, một bàn tay như gọng sắt vươn tới, lấy thế như sét đánh kịp tóm lấy cơ thể cô.
Người đó dùng sức kéo một phát, vì lực quá lớn nên cả hai đều té ngã trên đất.
Cô cho rằng là tên đàn em, liều mạng giãy dụa, điên cuồng đấm đá: “Thả tao ra, thằng khốn, tao chết cũng không cho chúng mày đụng vào đâu!”
“Người phụ nữ ngu ngốc này, là tôi!” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, âm thanh này bình thường lạnh lẽo vô cùng, khiến cô không nhịn được run lên, mà giờ phút này, lại giống như tiếng của thiên sứ, từ trên trời giáng xuống.
Cô rung động dữ dội, đột nhiên quay đầu, trông thấy gương mặt đẹp trai vô cùng kia, một hàng nước mắt không nhịn được tràn ra.
Trong lòng Lục Lãnh Phong như trùng xuống: “Cô thật sự muốn nhảy à?”
“Không nhảy thì phải làm sao?” Cô thút thít khóc, dùng sức lắc đầu, lau nước mắt nơi gò má, dương như muốn che đi sự yếu đuối của mình.
“Không sợ chết à?” Anh có hơi nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt, tình cảm dần biến mất.
“Sợ, nhưng sợ bị chà đạp hơn.
” Sắc mặt cô vẫn trắng bệch như cũ, qua ánh mắt anh lại như trong suốt.
Khóe miệng lạnh nhạt của anh nhẹ nhàng rung động, như bị hòa tan: “Đợi ở đây, đừng nhúc nhích.