Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Hứa Nhã Thanh đã đến rồi, ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp.
“Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi Hứa Nhã Phượng.”
“Chuyên gia mà anh nói chính là em gái của anh sao?” Hy Nguyệt hơi kinh ngạc.
“Cô ấy là một sinh viên tâm lý hàng đầu tốt nghiệp Stanford.” Hứa Nhã Thanh hơi nhướng mày.
Thực ra, hoàn toàn không có cuốn sách quý nào thiết thực cho một nàng dâu nhà giàu có, đó là cuốn sách mà anh ta đã trả tiền để thuê người đặc biệt biên soạn riêng cho cô.
Anh ta đang chơi một ván cờ lớn, và Hy Nguyệt chính là một quân cờ quan trọng.
Anh ta có thể nhìn ra cô đang kiêng dè Lục Lãnh Phong, không dám tiếp xúc một mình với anh ta, nếu như trực tiếp hẹn cô, e rằng cô sẽ từ chối, có người trung gian sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Em gái Hứa Nhã Phượng là ứng cử viên sáng giá nhất.
“Là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn.” Hy Nguyệt mỉm cười: “Rất vui được gặp cô, cô Hứa.”
“Không cần quá khách sáo.

Bạn của anh trai cũng chính là bạn của tôi.

Cứ gọi tôi là Nhã Phượng.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười lại, trông giống như một người vui vẻ và dễ gần, giống như anh trai của cô ấy vậy.
Hy Nguyệt chính là thích kết giao với những người dễ gần, cô sợ nhất là những tảng băng lạnh lùng, lạnh lùng khiến toàn thân cô run rẩy.
“Tôi phát hiện hai anh em các anh tính cách rất giống nhau, đều rất thích cười.”
“Một nụ cười trẻ đi mười tuổi, cười nhiều tốt mà.” Hứa Nhã Thanh nói đùa.

Khóe mắt quyến rũ và đôi môi trăng khuyết cong lên rất đẹp trai, cho dù khi không cười cũng mang đến cho người ta một cảm giác như đang cười.
Hy Nguyệt nhếch mép cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ phảng phất trên má cô: “Hôm nay bữa cơm này, để tôi mời đi, cảm ơn anh đã tặng cho tôi một cuốn sách quý thiết thực này.”
“Tôi không bao giờ để phụ nữ mời khách.

Lần trước cô đã phá vỡ nguyên tắc của tôi rồi, không thể đổi mới điểm giới hạn của tôi nữa.

Nếu như cô thực sự muốn cảm ơn tôi, hãy để tôi mời bữa này, nếu không, lần sau tôi sẽ không giúp cô nữa.” Hứa Nhã Thanh nhún vai.
“Tôi sợ nhất là bị uy hiếp, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Hy Nguyệt cười khúc khích.
Người phục vụ đã mang đồ ăn lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Không ai biết rằng ở một góc không có ai chú ý của nhà hàng, có người đã bí mật dùng điện thoại chụp lại cảnh này.
Cô ta tin rằng khi Lục Lãnh Phong nhìn thấy, nhất định sẽ rất thú vị.
Ăn cơm xong thì quay trở lại văn phòng, giám đốc đã gọi vài nhà thiết kế đến mở một cuộc họp nhỏ, Hy Nguyệt cũng tham gia.
Vừa bắt đầu cuộc họp, điện thoại trên bàn của cô đã vang lên, một giọng nói trầm thấp ảm đạm truyền đến: “Đến phòng làm việc của tôi.”
“Có chuyện gì vậy, giám đốc Lục?” Cô chưa kịp hỏi xong thì điện thoại đã bị ngắt rồi.
Cô âm thầm lau mồ hôi, cực kỳ miễn cưỡng nhếch mông lên.
Lần trước đến văn phòng của anh, đã thu hút đủ các loại chỉ trích và suy đoán.
Đó là nơi nhạy cảm nhất của toàn bộ tập đoàn, vẫn nên ít đến đó là tốt nhất.
Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì, mệnh lệnh của sếp không thể nào làm trái được.
Giọng của cô hỏi tuy không lớn nhưng người xung quanh có khứu giác tốt hơn chó, ánh mắt đều khẽ chuyển động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui