“Bố, con tiện nhân Hy Nguyệt này quyến rũ Như Thâm, bố nhanh lấy gia pháp ra dạy dỗ cô ta một trận đi.” Lục Kiều Sam nặn mi mắt, nước mắt từ từ chảy ra.
Hy Nguyệt hít sâu một hơi, thì ra chị chồng vẫn là người diễn kịch giỏi, bắt đầu diễn vở kịch đau xót: “Tôi không làm gì cả, là cô ngậm máu phun người.”
Cô tuyệt đối không để bất cứ ai vu khống cô
Lục Sênh Hạ thút thít: “Bố, chị cả điên rồi.
Chị ấy đã đánh chị dâu còn đẩy con ngã xuống đất.
Chân của con bị ngã tím cả rồi, rất đau.” Cô bé co cái miệng nhỏ lại, bắt đầu khóc.
Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy đầu gối của con gái thật sự xanh mét, đau lòng muốn chết: “Kiều Sam, tại sao con lại đẩy Tiểu Hạ? Tranh chấp giữa con và Hy Nguyệt, liên quan gì đến Tiểu Hạ?”
“Ai bảo nó không phân rõ trắng đen khuỷu tay xoay ra bên ngoài, không giúp con, ngược lại giúp con tiện nhân Hy Nguyệt này!” Lục Kiều Sam khịt mũi một tiếng, không cảm thấy mình đã làm gì sai cả.
“Ở đây không có ai là người ngoài, Hy Nguyệt là con dâu của nhà họ Lục chúng ta, là em dâu của con!” Lục Vinh Hàn mắng.
“Nhưng cô ta không tuân theo nữ tắc, quyến rũ anh rể mình, hủy hoại gia phong của nhà họ Lục chúng ta!” Lục Kiều Sam tức giận nói.
Bà Lục hung hăng trừng mắt nhìn Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, tôi không quan tâm trước đây cô phóng túng như thế nào, nhưng cô đã gả vào nhà họ Lục, thì phải tuân theo nữ cách, không thể mang tất cả thói hư tật xấu của mình ở bên ngoài vào nhà họ Lục.
”
“Tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nhà họ Lục.
Làm sao bà có thể kết tội tôi chỉ dựa vào một câu nói của cô ta.” Hy Nguyệt nhìn thẳng vào bà ta, bình tĩnh không lo sợ.
Tần Nhân Thiên nhíu chặt hai lông mày lại, vẻ mặt vô cùng ảm đạm: “Tôi chẳng qua là nhìn thấy Hy Nguyệt sắp ngã nên mới đỡ cô ấy, Kiều Sam lại làm ầm lên như vậy.
Cô ấy thật sự không phân biệt trắng đen.”
“Vâng, anh rể sợ chị dâu ngã nên mới kéo chị dâu lại.
Chị cả giống như phát điên xông vào đánh chị dâu.
Chị ấy có phải là bị ma nhập rồi không?” Lục Sênh Hạ giấu đầu mình trong vòng tay của anh trai, giống như còn có chút sợ hãi.
“Ngã sao? Cô ta thật sự bị ngã sao? Rõ ràng chính là đang diễn kịch.
Loại mánh khoé giả ngã này, trên phim đều diễn nát rồi, là em nhìn không ra mà thôi.” Lục Kiều Sam tức giận đến mức tóc tai đều đang bốc khói.
Thật là đáng sợ, Tần Nhân Thiên rõ ràng chính là đang bảo vệ cho tiểu yêu tinh này, anh ta đã cắn câu rồi.
“Cô chính là lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, cũng không thành vấn đề, tôi cây ngay không sợ chết đứng, cô thích nghĩ gì thì nghĩ.” Hy Nguyệt lời lẽ đanh thép nói.
Lục Kiều Sam đột nhiên khóc lên: “Mẹ, sao trong gia đình chúng ta lại có một người phụ nữ như vậy, nham hiểm xảo trá, da mặt còn dày hơn cả tường thành.
Sau này không biết còn làm mưa làm gió như thế nào, khiến cho cái nhà này không được yên ổn.”
Hy Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô ta, sự phê phán trong ánh mắt giống như hai mũi tên sắc bén: “Lục Kiều Sam, tôi luôn coi chị như chị cả của tôi, luôn nhường nhịn chị ba phần, cho dù chị luôn nói lời ác ý, nhưng tôi chưa từng đụng chạm đến chị.
Sao chị hết lần này tới lần khác không thể cùng tôi sống yên ổn? ”
Khóe miệng của Lục Kiều Sam giật giật.
Thích một người không cần phải có lý do, ghét một người cũng vậy.
Nhưng cô ta ghét Hy Nguyệt là có lý do.
Chỉ có cô ta là biết rõ lý do này.