Lục Kiều Sam sững sờ, đến mẹ cũng không bảo vệ cô ta thì không có bậc thềm nào có thể xuống được nữa.
“Tôi xin lỗi.
” Cô ta không tình nguyện lẩm bẩm ba chữ.
Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng: “sau này chị nhớ kỹ, người phụ nữ này làm sai phải để tôi trừng phạt.
”
Nói xong, anh sải bước đi đến trước mặt Hy Nguyệt, thô bạo kéo tay cô, lôi cô rời đi.
Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Nhi cũng đi rồi.
Ánh mắt của Lục Kiều Sam rơi xuống người của Tần Nhân Thiên, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uất ức, nhưng Tần Nhân Thiên trong ánh mắt lại loé lên một tia chán ghét.
“Nhân Thiên, anh sau này nhất định phải tránh xa con hồ ly tinh đó một chút!” Lục Kiều Sam bước đến, muốn nắm lấy tay anh ta, bị anh ta hất tay: “anh đi trước đây.
”
Không chờ cô ta trả lời, anh ta đã tự ý đi ra ngoài.
Cô ta tức giận giậm chân: “đều là con tiện nhân đó hại, đều tại cô ta!”
“Được rồi, cô ta không ở đây được bao lâu đâu, con cũng nên kiềm chế lại một chút.
” Bà Lục khuyên giải an ủi nói.
Trong căn phòng, Hy Nguyệt bình tĩnh không chút lo sợ nhìn Lục Lãnh Phong: “Tôi không có quyến rũ Tần Nhân Thiên, tin hay không tuỳ anh.
”
“Cô chắc không ngu ngốc như vậy.
” Lục Lãnh Phong nhếch khóe miệng lên cười lạnh, mặc dù tràn đầy mỉa mai, nhưng dường như là tin cô.
Một người phụ nữ nhiều mưu mô như cô không thể nào ngu ngốc đến mức công khai quyến rũ anh rể tại nhà, tự cắt đứt đường lui cho mình.
“Một người nhìn bạn không vừa mắt thì làm cái gì cũng đều là sai.
” Cô khẽ thở dài, tự hỏi tại sao Lục Kiều Sam lại ghét cô đến như vậy.
Bọn họ lại không phải là chị em dâu, hoàn toàn không có xung đột lợi ích nào cả!
“Xấu xí chết đi được.
Còn không đi rửa mặt sạch sẽ.
” Anh nhấc tay lau vết máu trên khóe miệng cô, ngón tay chạm vào vết thương, đau đớn khiến cô cau mày, nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cách xa tầm tay của anh ở khoảng cách an toàn.
Hành động này dường như khiến anh phát cáu, anh tiến lên phía trước nắm giữ cằm cô: “Đau không?”
Giọng điệu cực kỳ trầm không có vẻ gì là đang hỏi khiến cô sởn cả tóc gáy, cẩn thận dè dặt gật đầu.
“Gốc rễ của rắc rối, đáng lắm.
” Anh khịt mũi, đôi mắt cứng hơn đá hoa cương, không một chút thương hại.
“Tôi không gây chuyện với ai, cũng không muốn chọc tức ai.
Anh và Lục Kiều Sam đều là ông chủ, tôi đâu dám khiêu khích.
” Cô tức giận hất tay anh ra rồi đi vào phòng tắm.
Anh và Lục Kiều Sam không hổ là chị em song sinh, một người là ma vương, một người là ma nữ, người duy nhất trong gia đình này có thể hòa thuận với cô chính là cô bé Lolita.
Cô nhúng khăn tắm vào nước nóng chuẩn bị đắp lên mặt, liền bị anh giật lấy ném xuống đất: “Cô muốn ngày mai sưng lên giống như đầu heo sao?”
“Tại sao?” Cô bối rối nhướng mày.
“Chườm lạnh trong vòng 8 tiếng, không có chút kiến thức thông thường.
” Anh lấy một túi nước đá trong tủ lạnh ném cho cô.
Cô nhếch miệng, đang định “trả ơn” vài câu, một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa vang lên: “Chị dâu, đây là cao lô hội mà mẹ em bảo em đem tới cho chị.
Bôi lên mặt có thể giảm sưng hết đau, em mới bôi một chút, đầu gối đã hết đau rồi”.