Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


“Tôi biết, là lần đầu tiên của cô, nếu như cô chưa kết hôn thì tốt rồi, như vậy tôi có thể cưới cô, chịu trách nhiệm với cô.” Anh ta thở dài nặng nề.
Cô lắc đầu: “Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.

Chỉ hy vọng anh có thể giữ kín bí mật này, không được tiết lộ một lời, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Tôi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô, tôi sẽ không nói.” Anh nghiêm nghị và kiên định nói.
“Anh phải thề!” Cô không yên tâm, nếu như nhà họ Lục và Lục Lãnh Phong biết được chuyện này, còn không biết sẽ dẫn tới sóng gió gió lớn như thế nào, phải khoá chặt miệng anh ta lại.
“Được, tôi thề.” Anh nghiêm túc gật đầu và giơ bàn tay lên “Nếu như tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài một chữ, thì sau này tôi sẽ không lấy được vợ, ở giá suốt cả đời”.
Giờ cô mới yên tâm.
Thật ra, nghĩ lại, chuyện đã xảy ra rồi, người đàn ông này là Hứa Nhã Thanh, dù sao cũng tốt hơn một kẻ cặn bã, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
“Anh có thể trả lại chiếc vòng cho tôi được không?”
“Vốn dĩ chính là của cô.

Nên trả lại cho chủ.” Anh tháo chiếc vòng ra, đeo vào cổ tay cô “Cô có thể đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta được không?”
Cô giơ hai ngón trỏ đặt lên thái dương, nhắm mắt lại suy nghĩ một cách nhanh chóng, sau đó mở mắt ra, cười tinh quái: “Được rồi, tôi đã định dạng lại nó rồi.

Chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Tôi không nhớ nữa, không xảy ra chuyện gì cả.”
Hứa Nhã Thanh cười khanh khách, mô phỏng lại dáng vẻ của cô: “Tôi cũng định dạng lại rồi.

Chúng ta vẫn là bạn tốt, là tình bạn thuần khiết nhất.”
“Ừ.” Cô cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong căn phòng, xua tan tất cả khói mù xung quanh, cũng cảm nhiễm cho Hứa Nhã Thanh.
Có tiếng gõ cửa truyền đến, là Từ Nhã Phượng: “Em vừa mới trả lời một cuộc điện thoại, các người đã không thấy đâu rồi.”
“Anh đưa cô ấy đi dạo một vòng.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười đưa cô xuống lầu.
Hứa Nhã Phượng đề nghị đi câu cá ở bên hồ.

Hy Nguyệt chưa bao giờ đi câu cá, cũng rất muốn thử một chút.
Khi đến bên hồ, Hứa Nhã Thanh ở bên cạnh hướng dẫn cô đặt mồi, thả câu, chẳng mấy chốc cô đã câu được một con cá diếc.
“Cô có tài câu cá đấy!” Hứa Nhã Thanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Hứa Nhã Phượng vừa câu cá vừa uống cà phê, vẻ mặt vô cùng thoải mái: “Hai ngày nữa là lễ đính hôn của chị dâu và Tần Nhân Thiên đúng không?”
“Hình như là vậy, chuyện trong gia đình, bọn họ rất hiếm khi nói với tôi, tôi cũng không rõ lắm.” Cô nhún vai.
“Nếu Tần Nhân Thiên phục hồi trí nhớ và phát hiện ra mình đã làm chuyện nực cười như vậy, anh ta có phải sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh không?” Hứa Nhã Thanh cười haha, mang mấy phần châm chọc.
“Anh ta không thích Lục Kiều Sam sao?” Hy Nguyệt hơi giật mình.
“Mặc dù bọn họ đã đính hôn từ khi còn nhỏ, nhưng tính cách họ hoàn toàn không hợp.

Tần Nhân Thiên là một người sống buông thả, tự do tản mạn, giống như một con báo hoang trong rừng, không thể bị bất cứ ai khống chế.

Còn Lục Kiều Sam có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, lại chiếm hữu thuần chất, luôn hy vọng có thể kiểm soát và chiếm giữ anh ấy.

Vì vậy, anh ấy nhìn thấy Lục Kiều Sam thì rất đau đầu.

Khi còn học trung học, anh ấy đã thề trước công chúng rằng cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn với Lục Kiều Sam.” Hứa Nhã Phượng nói.
Đôi mắt đen nháy của Hy Nguyệt lóe lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui