Lục Lãnh Phong liếc nhìn cửa phòng làm việc, không khỏi bật cười.
Loại thủ đoạn mắc cười này cũng chỉ có người phụ nữ ngu ngốc này mới có thể nghĩ ra được.
Tuy nhiên, cuối cùng trí nhớ đã dài hơn một chút.
Để đối phó với tên ngốc có trí nhớ chọn lọc, quả nhiên cần phải cứng rắn mới có thể củng cố trí nhớ.
Sau khi Tiêu Ánh Minh uống trà, thì cười khúc khích chạy lên, bởi vì mối quan hệ bạn bè giữa mẹ cô ta và bà Lục, cô ta ở nhà họ Lục luôn khá Thuỳ tiện.
Lên lầu ba, cô ta cau mày khi nhìn thấy Hy Nguyệt: “Cô ngồi ở cầu thang làm cái gì vậy?”
“Chồng tôi đang làm việc ở tầng trên, tôi ở đây để canh cửa giúp anh ấy, không phận sự miễn vào.” Hy Nguyệt chậm rãi nói.
“Cô bị điên hả!” Tiêu Ánh Minh hung hăng mắng một câu, muốn không để ý đến cô, đi lên, liền bị cô cầm gậy bóng chày chặn lại: “Lời tôi nói, cô không nghe thấy sao? Không phận sự miễn vào.”
“Cô mới là người nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm.” Tiêu Ánh Minh đẩy cô ra, nhưng ngay khi vừa bước lên một bước đã bị cô kéo lại.
“Cô Tiêu, cô không phải tự coi mình là cao quý sao? Công khai ham muốn chồng của người khác, làm chuyện của một người phụ nữ thấp hèn, cô muốn hạ thấp bản thân mình sao?” Hy Nguyệt không chút khách khí nói.
Nếu như không phải vì lệnh tử của Lục Lãnh Phong ban bố, cô đã không thể nào cứng rắn như vậy, không cần thiết phải đối đầu trực diện với Tiêu Ánh Minh và chiến đấu đến đỏ mặt tía tai.
Cho dù Tiêu Ánh Minh đeo bám Lục Lãnh Phong, đối với cô mà nói, cũng không phải việc gấp rút quan trọng gì.
Lục Lãnh Phong hoàn toàn không thích cô ta, anh ta chỉ thích đàn ông.
Nhưng mà, theo tính cách đáng sợ của Lục Lãnh Phong, hôm nay nếu như cô để Tiêu Ánh Minh vào, buổi tối cô sẽ không được ngủ ngon.
Hôm qua là “nhúng chuồng lợn”, ban đêm không chừng là treo lên thân cây.
Cô không muốn bị tra tấn.
Tiêu Ánh Minh thở hổn hển, thất khiếu bốc khói, giơ tay lên muốn tát cô một cái.
Cô sớm đã có phòng bị, nắm lấy tay cô ta: “Tiêu Ánh Minh, cô đừng quên, đây là nhà của tôi.
Cô là khách lại dám đánh chủ nhà.
Cô muốn ép tôi đuổi khách đi sao?”
Tiêu Ánh Minh nổi cơn thịnh nộ, cô ta một bào thai hèn mọn lại dám khoe khoang trước mặt mình sao?
Lần trước, coi như là cô ta mạng lớn, không chết được, lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy nữa.
“Cô nên biết rõ, đây là nhà họ Lục, không phải nhà của cô.
Số lần tôi tới đây nhiều hơn so với cô gấp mấy trăm lần, cô mới tới đây có mấy ngày.
Cô là chủ nhà cái con khỉ.”
“Cho dù ngày nào cô cũng đến, cũng vẫn là khách chứ không thể là chủ nhà.
Cho dù tôi chỉ đến một ngày, vẫn là chủ nhà, bởi vì tôi là vợ của Lục Lãnh Phong.” Cô nói rõ ràng và mạnh mẽ từng câu từng chữ.
Tiêu Ánh Minh sắc mặt tái xanh: “Anh Lãnh Phong hoàn toàn không thích cô, không muốn cưới cô một chút nào.”
“Anh ấy cũng không thích cô.” Hy Nguyệt không chút khách khí đáp lại một câu.
Lúc này, một giọng nói sắc bén từ trên lầu truyền đến: “Ai nói với cô là Lãnh Phong không thích Tiểu Minh? Bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Cũng tính là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, làm con dâu của nhà họ Lục chúng tôi cũng là đương nhiên, cậu chủ của nhà họ Lục tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như cô sẽ không thể ở lâu trong nhà họ Lục đâu.”