“Mẹ, không phải như thế, Lục Lãnh Phong đã giảm béo rồi, còn phẫu thuật thẩm mỹ nữa, bây giờ anh ấy rất tuấn tú.
Anh ấy… cũng không phải gay, chúng con đã là vợ chồng chính thức, người trên giấy hôn thú là con, làm sao có thể đổi lại được? Hơn nữa, chị họ cốn không phải mất tích, chị ấy là do không muốn gả nên đào hôn chạy trốn.
Bây giờ chị ấy đã Lục Lãnh Phong phẫu thuật thẩm mỹ trở nên đẹp trai nên muốn đổi lại, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dựa vào cái gì mà những chuyện tốt thì nhà họ chiếm hết, còn những chuyện không tốt thì lại ném cho nhà chúng ta?”
Hy Nguyệt có chút phẫn nộ nói.
Cả nhà bác gái rất tính toán, bình thường lấy từ phía Lục gia bao nhiêu chỗ tốt như vậy, nhưng khi nhà cô có khó khăn thì bọn họ lại thấy hết không cứu.
Cho rằng Lục Lãnh Phong là một kẻ xấu xí nên để cô đi làm thế thân, bọn họ có cuộc sống giàu có, căn bản không thiếu tiền, vậy mà còn mặt dày mày dạn lấy đi một nửa sính lễ, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới đó tiền cứu mạng của Phi.
Nghe con gái nói vậy thì mẹ Hy cũng an tâm: “Hy Nguyệt, con mà sống tốt thì chúng ta sẽ không đổi, giấy hôn thú đã lấy, muốn đổi cũng không đổi được.”
Hy Nguyệt gật gật đầu: “Bố, mẹ, chúng ta phải có lập trường kiên định, tuyệt đối không thể lại bị miệng lưỡi không xương của bác gái thuyết phục.
Còn nữa, hai người hãy chuyển nhà đến nơi nào tốt hơn để ở đi, ba bị bệnh phong thấp, không thể tiếp tục ở tầng hầm đâu.
Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe thì mới có thể chăm sóc tốt cho Phi được.
Chờ con tích góp đủ tiền, chúng ta sẽ đưa Phi đi Mĩ để trị liệu.
Khoa học kỹ thuật của nước Mĩ tiên tiến nhất, nó nhất định có thể tỉnh lại.”
“Được.” Mẹ Hy lau nước mắt: “Hy Nguyệt, một mình con ở bên ngoài, chúng ta cũng không ở bên cạnh con, cũng không giúp con được cái gì, con nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lúc Lục Lãnh Phong đi vào thì cô cũng vừa mới nói chuyện điện thoại xong, đang muốn ngủ, anh nhướng mày: “Phụ nữ ngu ngốc, công việc chuẩn bị trước khi ngủ đâu?”
“Biết rồi.” Cô ngoan ngoãn đi qua, ôm lấy bắp đùi của anh, hát bài Chinh Phục!
Khóe miệng Lục Lãnh Phong gợi lên một vòng cung mê người.
Người phụ nữ ngu ngốc này là sủng vật của mình, chỉ là dã tính khó thuần, còn chưa có trừ cỏ tận gốc, nhất định phải từ từ dạy dỗ để cô ta giống một con chó nhỏ, gọi một tiếng thì chạy thì chạy đi.
Hát xong sau, cô rót ly nước nhuận cổ họng của mình, sau đó nằm xuống nệm đã được trải trên sàn nhà của cô.
“Tu La Ma vương, anh nói sao chị lại ghét tôi như vậy, luôn cho rằng tôi muốn quyến rũ chồng của chị ấy, sau này anh rể đến đây thì tôi không nên ra ngài thì tốt hơn nhỉ?”
“Cô ta có bệnh, mà phải trị.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói, mẹ đã mời bác sĩ tâm lí, ngày mai sẽ đến đây.
“Tôi cảm thấy là do chị ấy quá yêu anh rể, nên có chút lo được lo mất.” Cô bĩu môi, tình yêu làm cho con người mù quáng, khiến người ta điên cuồng.
“Quỷ mới biết, đừng để ý tới cô ta, ngày mai tôi mang cô ra ngoài chơi.” Lục Lãnh Phong lộ ra biểu tình cười nhạo.
Cô hơi giật mình: “Đi đâu vậy?”
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, cô đi rồi sẽ biết.” Anh có chút không kiên nhẫn nói.
Sủng vật thì phải nghe theo sắp xếp của chủ nhân, không được có ý kiến.
Sáng ngày thứ hai, Hy Nguyệt hầm một nồi canh bồ câu, bảo người hầu đưa cho Tần Nhân Thiên, nghe nói là tự tay Hy Nguyệt hầm nên trong lòng Tần Nhân Thiên vô cùng vui vẻ.
Uống một ngụm, anh có cảm giác như đây là canh ngon nhất anh ta từng uống.
Quan trọng nhất là trong canh có một loại hương vị quen thuộc, dường như đã đánh thức tế bào vị giác đã ngủ quên của mình.