“Cô thích tiền như vậy sao? Cô thích tiền như vậy hả?” Anh hỏi một câu đến những hai lần, cắn răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều là bật ra từ trong kẽ răng.
Cô co lại giống như một con tôm chín, thân thể nhỏ bé gầy gò không ngừng run rẩy, đến mức cả giường cũng run theo, vang lên tiếng ù ù.
Cô không muốn đổi lại, chỉ là cố ý nói như vậy để cho bác gái từ bỏ cái suy nghĩ này đi.
Trong lòng cô kêu gào quyết liệt, muốn giải thích rõ nhưng trong miệng lại không nói ra được một chữ nào, chỉ biết lắc đầu cầu xin một cách đau khổ và sợ hãi.
“Hy Nguyệt, cô câm rồi sao? Không phải là cô miệng mồm lanh lợi sao? Không phải cô là một người giỏi ăn nói lắm hay sao? Tại sao cô không nói chuyện, cô chột dạ ư? Không bịa ra được lời nói dối nào?” Anh hỏi một lèo, tiếng gầm thét tựa như dây pháo bất ngờ nổ vang ở bên tai cô, khiến màng nhĩ cô ong ong.
Cô dùng sức nhéo cổ họng một cái, làm cho mình phát ra âm thanh, bóp được mấy lần mới có thể lên tiếng được, “Không phải như anh nghĩ đâu, anh không nghe rõ lời của tôi, tôi không có ý này.
”
Cơn tức giận của anh cũng không giảm bớt.
Anh bắt lấy cánh tay của cô, kéo thân thể yếu đuối của cô từ trên thảm lên giống như diều hâu bắt gà con, quăng mạnh lên trên giường.
“Cô muốn tiền, đúng không? Được, làm tôi hài lòng thì tôi sẽ cho cô tiền!”
Anh nói mà không chớp mắt lấy một cái, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà trợn mắt nhìn cô, giống như đang trợn mắt nhìn một con rệp đê hèn.
Trong mắt anh là vẻ châm chọc, khinh miệt, khinh bỉ và chán ghét, giống như một thanh đao sắc bén, lướt qua từng điểm trên người cô, dường như muốn xử tử lăng trì cô.
Cô cắn môi, “Tôi không phải loại phụ nữ đó.
”
Anh hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh như băng, “Ở trong mắt tôi, cô và loại phụ nữ đó không khác nhau, đều hạ tiện, đều bẩn thỉu!”
Mỗi một chữ của anh giống như có bàn tay tát mạnh lên trên mặt cô, làm cho chút tôn nghiêm còn sót lại của cô nát bấy.
Xấu hổ và lửa giận bốc cháy ở trong lồng ngực cô, nhanh chóng lan tràn ra, cháy ở trong mỗi một sợi tế bào.
Tính quật cường và dã tính ẩn núp ở linh hồn cô bị thức tỉnh, trong xương lại tràn đầy dũng khí đối kháng, ngay cả lời nói cũng có thể nói rõ ràng rành mạch.
“Không phải anh hy vọng tôi rời đi hay sao? Không phải là anh luôn muốn đuổi tôi đi sao? Anh nói tôi không tự biết mình, mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh.
Anh nói muốn cho tôi sống không bằng chết, mỗi ngày đều giống như sống trong địa ngục.
Tôi không đi, chẳng lẽ chờ bị anh hành hạ đến chết sao?”
Khóe miệng của anh co rút một cái, ngực phập phồng nặng nề giống như một cái máy quạt gió: “Muốn tẩy trắng cho mình ư? Cô gả thay không phải là vì ba mươi tỷ sính lễ sao?”
Cô ngẩng đầu lên, tựa như muốn cố gắng duy trì chút tự ái cuối cùng của mình, môi của cô hiện lên một nụ cười yếu ớt, thê lương: “Đúng vậy, tôi là vì sính lễ, trừ cái này ra, tôi còn có thể được cái gì nữa chứ? Chẳng lẽ còn có thể hi vọng sẽ có tình yêu sao?”
Anh cắn chặt hàm răng, siết chặt quả đấm, khớp xương tay vang lên tiếng răng rắc ở trong không khí, “Cô và cái đồ xấu xí kia ở chung một chỗ thì có tình yêu sao?”
Ánh mắt của cô bỗng nhiên lóe lên tia hung dữ, không ai được phép sỉ nhục Thời Thạch!
“Anh ấy không phải đồ xấu xí, anh ấy là người tôi thích nhất.
Cho dù anh ấy chết thì tôi cũng yêu anh ấy, cả đời cũng yêu anh ấy, đến chết cũng sẽ không thay đổi.
” Cô mang theo phẫn nộ, hung ác, khàn giọng hét lên.