Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Bác gái nói: “Trước khi kết hôn, Mộng Lan nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện ngoại ý muốn, không có cách nào để gả đến đây, nên để em gái Hy Nguyệt gả thay.

Hy Nguyệt là gả thay, không phải là thật sự gả qua đây.

Bây giờ, Mộng Lan nhà chúng tôi trở về rồi, chúng tôi đưa con bé đến đây, đón Hy Nguyệt về.”
Bà Lục quay đầu về phía Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, cô có muốn quay về không?”
“Mẹ, con trở về đâu chứ? Con và Lãnh Phong đã lĩnh giấy kết hôn rồi, bọn con là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, đây là nhà của con.” Hy Nguyệt kiên định có lực nói.
Bác gái tức giận trợn trắng mắt nhìn cô: “Lĩnh chứng rồi thì làm sao, ly hôn xong rồi lại kết hôn là được rồi.”
“Kết hôn đâu phải là trò trẻ con chứ?” Bà Lục nhíu mày, trở lên nghiêm túc.
Đối với bà ta mà nói, Hy Nguyệt hay là Hy Mộng Lan cũng không khác biệt gì, cho dù là ai gả vào, sinh xong con rồi cũng sẽ cút đi.

Đổi đi đổi lại chỉ thêm phiền phức.
Bác gái và Hy Mộng Lan nhìn nhau: “Chúng tôi sợ gả Hy Nguyệt đến sẽ làm mất mặt nhà họ Lục.

Con bé không biết cái gì cả, từ nhỏ đã không được nuôi dưỡng cẩn thận, đến lễ nghĩ cơ bản cũng không biết.

Mộng Lan nhà chúng tôi thì lại không như vậy.

Từ nhỏ đã được nuôi dạy theo tiêu chuẩn con dâu nhà hào môn, tinh thông cầm kỳ thi họa, tự nhiên thoải mái, hiền lương thục đức.”
Trong khi bà ta đang nói thì Lục Lãnh Phong bước vào.
Bác gái thấy vậy, lập tức cao giọng: “Điều quan trọng nhất là, Mộng Lan một thân trong trắng, chưa từng có bạn trai.

Không giống như Hy Nguyệt, trước kia đã có bạn trai rồi, sớm đã không còn là một cô gái trong trắng nữa.”
Hy Mộng Lan kéo áo mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, đây là điều cấm kỵ của Hy Nguyệt đấy.

Em ấy rất yêu Thời Thạch, ở cùng với anh ta cũng là bình thường thôi.”
Lời nói này ngoài mặt thì là không để mẹ mình nói linh tinh, nhưng thật ra là đang đâm thêm một nhát.
Bọn họ đâm vào chỗ đau của Hy Nguyệt, cô thật sự không ngờ bọn họ lại hãm hại cô như vậy.
Cô quả thật không còn nữa nhưng cô chưa từng phát sinh cái gì với Thời Thạch cả, tình cảm của bọn họ rất đơn thuần, không có dục vọng.
“Bác gái, bác đừng có quá đáng, mặc dù tôi từng quen bạn trai, nhưng bọn tôi trong sạch, chưa hề làm cái gì cả.”
Trong lòng Lục Lãnh Phong cười lạnh, không hổ là chuyên môn nói đối, nói dối mà mặt không đổi sắc tim không đập, đến cả mắt cũng không chớp.
Hy Mộng Lan nhìn thấy anh, cả trái tim đều chấn động.
Anh thật sự quá đẹp trai rồi, quá hoàn hảo rồi.
“Lãnh Phong, chào anh, em là Mộng Lan.”
Lục Lãnh Phong hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, dường như đang đi qua một đoàn không khí vậy, đi thẳng đến bên cạnh Hy Nguyệt, bàn tay to lớn giơ ra ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô.
Cô mỉm cười, kiễng chân nên hôn lên má anh.
Hai người thể hiện tình cảm, vô cùng thân mật.
Trong mắt Hy Mộng Lan vô cùng đố kỵ.
Nếu như lúc đầu người kết hôn là cô ta, thì bây giờ người đứng bên cạnh anh chính là cô ta, người thân mật ngọt ngào với anh cũng là cô ta, sao có thể đến lượt một người tâm cơ như Hy Nguyệt chứ.
Nhưng trên mặt cô ta lại vô cùng bình tĩnh, không hề lộ ra một chút dấu hiệu nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui