Chương 323
“Tôi sợ quấy rầy thế giới hai người của anh và người tình của anh, lỡ đâu lại chọc giận khiến anh hoặc người tình của anh không vui thì sao, cho nên mới không đến chào hỏi.
Anh biết đó, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ có tâm tư đố kị, đa phần phụ nữ trên thế giới đều hay ghen giống như chị gái của anh vậy, rất ít người có thể chấp nhận việc hai phụ nữ cùng hầu hạ một ông chồng giống mẹ nhỏ và mẹ của anh.
Nếu tôi qua chào hỏi anh, người tình của anh sẽ cảm thấy loại người tu hú chiếm tổ chim khách như tôi làm bẩn mắt cô ta, sau đó sẽ dùng ngôn ngữ tấn công tôi hoặc là tạo chuyện để tranh đấu gay gắt với tôi.
Gặp trường hợp này, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất phiền phức, cho nên tôi rất tự giác lùi bước về phía sau, tặng cho cô ta vị trí để thể hiện bản thân.”
Cô chậm rãi giải thích, không hề có chút hoang mang nào.
Chỉ cần có thể tránh được một trận tai vạ, chỉ cần có thể xoa dịu cơn tức giận của Đại Ma Vương này, cô không quan tâm đến việc làm trái lòng mình, cũng không quan tâm đến việc nói láo.
Dù sao thì trong lòng anh, cô đã bị gắn mác là một người phụ nữ đầy mưu mô, là kẻ dối trá nói láo hết lần này đến lần khác.
Anh bóp cằm cô, ánh mắt âm trầm quét ngang khuôn mặt cô như thể muốn cạo một lớp da của cô vậy.
Anh nói: “Cô không ghen sao?”
“Không hề!” Cô nói không chút do dự.
“Không hề ghen ghét chút nào sao?” Khóe miệng của anh căng chặt, tựa hồ câu trả lời của cô không làm anh hài lòng.
“Không ghen thật mà, tôi nguyện ý làm một cái bóng đèn, chiếu sáng hai người, còn bóng tối cứ để tôi lo.” Cô rất muốn cười với anh, nhưng cái cằm đang bị anh nắm chặt, cười không nổi.
Lồng ngực của Lục Lãnh Phong không ngừng lên xuống, tựa hồ bên trong có lửa giận đang điên cuồng thiêu đốt, đang sôi trào cuồn cuộn sắp trào ra ngoài.
Anh hít thở sâu hai hơi, hỏi bằng giọng nói hung ác nham hiểm: “Nếu như tiền của cô bị người khác cướp đi, cô sẽ làm gì?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn suy đoán ý đồ của anh.
Thế nhưng ánh mắt hung ác của anh chứa đầy sát khí, cô không dám tiếp tục nhìn chăm chú nữa, chỉ có thể dời tầm mắt di, thản nhiên nói: “Cướp về.”
“Nếu không cướp được về thì sao?” Anh hơi nheo mắt, giống như khúc nhạc dạo trước khi giết người.
“Liều mạng!” Cô nói một cách dứt khoát.
Cô vừa mới dứt lời, Lục Lãnh Phong lại đập thêm một cú vào nóc xe: “Con mẹ nó cô chỉ yêu tiền thôi à!”
Hy Nguyệt biết câu trả lời của mình lại không vừa ý anh, thế nhưng rốt cuộc anh muốn nghe cô nói như thế nào đây.
“Chúng ta đang nói tới người tình của anh mà, tại sao lại lôi tiền vào chuyện này?”
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Tiền bị cướp, cô sẽ liều mạng cướp về.
Chồng bị cướp, cô thờ ơ mặc kệ hả?”
Hy Nguyệt hít sâu một hơi, vẻ thê lương ảm đạm hiện lên trên khuôn mặt của cô.
Cô không hề chớp mắt nhìn chăm chú thẳng vào anh, thấp giọng hỏi: “Anh là chồng của tôi sao?”
Khóe miệng của anh giật giật, chế nhạo nói: “Cô xứng sao?”
“Đương nhiên là tôi không xứng, tôi chỉ là một con rối trên danh nghĩa, là vật trang trí mà thôi.
Ở trong lòng anh, tôi chưa bao giờ đủ tư cách để được coi là vợ của anh.
Vậy nên, cho dù tôi liều mạng thì cũng có đem lại ích lợi gì đâu, kết quả chỉ tự chuốc nhục nhã về cho bản thân thôi.
Tuy nhiên, tiền không giống vậy, nó là một phần tài sản của tôi, là thứ hoàn toàn thuộc về tôi.
Chỉ cần tôi liều mạng, không chừng có thể cướp về được.
Mà cho dù không cướp về được, tôi vẫn có thể báo cảnh sát, bảo mấy chú cảnh sát giúp tôi lấy về.
Chồng bị cướp, mấy chú cảnh sát sẽ giúp tôi à?”