Chương 363
Cô dùng sức đẩy cô ta ra: “Lục Kiều Sam, tôi nói cho chị biết, lòng kiên nhẫn của con người có hạn, chị không nên ức hiếp người khác quá đáng.”
Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, cô rất muốn dùng dao cào vào mặt Hy Nguyệt để xem cô ta quyến rũ đàn ông như thế nào.
Nhưng cô không dám, lời cảnh báo của Lục Lãnh Phong khiến cô sợ hãi kéo dài.
Cô ta lúc này hung hãn đến mức hoàn toàn không để cô vào trong mắt, lần trước chỉ là đổ nước nóng vào chân nhưng rất có thể lần sau cô ta đổ axit sunfuric.
Cô ta không nói gì mà cứ thế xông tới, tiếp tục nhéo và đánh cô: “Tại sao cô cứ cố sống cố chết bám lấy nhà chúng tôi không tha, cô chỉ là một thế thân, người đáng nhẽ được gả cho Lãnh Phong phải là Hy Mộng Lan.
Cô chỉ là một đứa con gái để tiện gả cho nhà họ Lục chỉ khiến nhà chúng tôi thêm mất mặt.
Tôi nói cho cô biết mỗi lần nhìn thấy cô ngay cả cơm tôi cũng không muốn ăn”
Hy Nguyệt lại đẩy cô ta ra: “Lục Kiều Sam, nếu chị lại phát điên, tôi sẽ đánh lại.”
“Cô dám!” Lục Kiều Sam khịt mũi, trong mắt cô, cô chỉ là một con sâu bọ, một con gián.
Nói rồi Cô ấy ta tiếp tục đánh và nhéo người cô như cách mà cô ta muốn.
Hy Nguyệt trên mặt tràn đầy tức giận.
Chuyện lần này cô thực sự không chịu đựng được nữa.
“Lục Kiều Sam, tôi chịu đựng chị, không có nghĩa là tôi sợ chị!”
Cô nắm chặt tay, chỉ cần Lục Kiều Sam dám động cô lần nữa, cô sẽ đánh trả.
Bà Lục thấy Hy Nguyệt tức giận, nắm chặt nắm tay.
Bà sợ rằng con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Cho nên bà chạy đến và cố gắng dừng hai người họ lại, bà sợ rằng con gái mình sẽ bị thương.
“Được rồi, Hy Nguyệt, Kiều Sam hôm nay tâm trạng không tốt, khó tránh khỏi xúc động.
Hiện tại con đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo, lát nữa hãy trở lại.”
Đó là cách tốt nhất bà có thể nghĩ ra để giải quyết chuyện này, khi con gái nhìn thấy Hy Nguyệt, Lục Kiều Sam sẽ mất kiểm soát cảm xúc.
Mà Tần Nhân Thiên chủ yếu cảm thấy khó chịu chính là vì anh ta cảm thấy tính tình Kiều Sam không tốt, không còn muốn kết hôn.
Hy Nguyệt hít sâu một hơi, không nói gì, xoay người bước ra ngoài.
Cô không biết mình có thể đi đâu.
Không có chỗ cho cô ấy trong một thành phố rồng lớn như vậy.
Trong mắt bà chỉ có Lục Lãnh Phong và Lục Kiều Sam, cô là một người ăn xin sống bằng sự bố thí của họ.
Mặt trời tỏa ra tia sáng cuối cùng, cô bước ra ngoài đi về phía mặt trời lặn, như một con chó hoang vô gia cư.
Xung quanh thật yên tĩnh, như thể cô ấy là người duy nhất còn lại trên toàn thế giới.
Ngoài cổng sắt có một cái ghế dài, cô ngồi xuống đó đợi.
Ra ngoài thì rắc rối quá, cô ấy chẳng còn nơi nào để đi, thà ngồi đây đỡ tốn tiền gửi xe.
Xe của Tần Nhân Thiên lái tới, thoáng nhìn thấy bóng dáng gầy gò trên ghế.
Anh nhanh chóng dừng xe, mở cửa bước ra ngoài.
“Hy Nguyệt, em làm gì ở đây, sao em không vào?”
Hy Nguyệt không ngờ bị anh nhìn thấy, có chút ngượng ngùng: “Em … em ở chỗ này chờ nói, Lãnh Phong còn chưa có trở lại.”
Anh khẽ giật mình: “Lại cãi nhau à?”
“Không.” Cô lắc đầu.