Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Chương 817
“Em nhất định sẽ tìm được người này.”
Lục Lãnh Phong nhún vai, khóe môi mỏng mở ra, “Nếu mục tiêu vẫn chưa đạt được, anh ta vẫn sẽ thực hiện các hành động tiếp theo, đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần im lặng quan sát sự thay đổi là được.”
Hy Nguyệt mấp máy môi dưới, muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại.
Cô không hoàn toàn tin vào lời nói của Lục Lãnh Phong, nhưng cô cũng không chắc rằng anh có làm điều này không.
Theo tính cách hống hách của Ma Vương Tu La, anh thật sự không cần phải nghĩ ra nhiều cách như vậy.
Họ đang nói chuyện thì điện thoại của Lục Lãnh Phong trên bàn cà phê đổ chuông.
Hy Nguyệt liếc nhìn tên người gọi, chính là Kiều An gọi tới, trong lòng cô lập tức bị một tầng mây mù bao phủ.
Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ cầm ly nước trái cây và uống một cách thản nhiên, giả vờ như không nhìn thấy tên của người gọi.
Lục Lãnh Phong cầm điện thoại, đứng dậy muốn đi ban công trả lời cuộc gọi, nhưng do dự một hồi, cũng không nhúc nhích, trực tiếp ấn nút nghe.
Không phải giọng Kiều An trong ống nghe, mà là giọng của người giúp việc.

“Anh Lục, anh mau tới đây.

Cô Kiều An đang đau đầu quá.

Chắc là vì cô ấy bị tụ máu đầu sau cú đập vào trán.

Tôi định đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy không chịu đi, mà chỉ uống thuốc giảm đau thôi, cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.


“Vậy sao.” Lục Lãnh Phong trầm giọng rồi cúp điện thoại, sau đó anh lập tức gọi cho Finn bảo anh ta đến chỗ ở của Kiều An, đưa Kiều An đến bệnh viện.
Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn anh, mặc dù đã che chắn kỹ càng nhưng cô vẫn bắt gặp dấu vết lo lắng từ khóe mắt và lông mày của anh.

Cô thầm hít một hơi, và chợt nhận ra rằng ba người họ đang lặp lại một cách thần kỳ trò hề tam giác của thế hệ trước.
Cô ấy, Kiều An và Lục Lãnh Phong không phải chính là hình ảnh của bà Lục, Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như trước đây sao?
Lục Lãnh Phong không đành lòng buông cô ra, anh cũng không nỡ buông bỏ tình yêu nhiều năm như vậy của mình là Kiều An.
Kiều An là người bạn tâm giao và là người yêu nhất của đời anh.
Anh có lẽ đã hy vọng bọn họ đều sẽ ở lại bên cạnh anh giống như bố của anh.
Tuy nhiên, cô không phải là bà Lục, cũng không phải là Tư Mã Ngọc Như, nê cô không thể chịu đựng nổi một cuộc hôn nhân khác thường như vậy.
Cô thà từ bỏ chứ nhất định không chịu chia sẻ chồng mình với ai.
“Muốn gặp Kiều An thì đi đi.

Nếu không trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái đấy.”
Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô đặt ở trên ngực, “Trái tim anh đang bình lặng như này, tại sao lại không ở lại?”
Cô cong môi, “Em đang nói về suy nghĩ, chứ không phải trái tim của anh.”
Lục Lãnh Phong thở dài, “Bà xã, trong nhà anh cứ ngửi thấy mùi chua chua, hình như là ai đó mới lật úp hũ giấm ấy?”
Cô tức giận nhìn anh một cái, “Em sẽ không ghen vì anh đây, vì em cũng không thích anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận