Chương 1218
Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi với cô bé: “Em không nặng đâu, là do cậu ấy quá gầy, về nhà để bố em cũng mua cho em một con ngựa, mỗi ngày em đều cưỡi nó.”
Tư Mã Ngọc Như vội vàng nói: “Trẻ nhỏ cưỡi ngựa quá nguy hiểm, cháu phải chờ trưởng thành mới có thể cưỡi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Lúc con lớn như em ấy thì đã cưỡi ngựa rồi, có thầy dạy cưỡi ngựa ở bên cạnh quan sát, một chút cũng không nguy hiểm.
Con cảm thấy mẹ và cậu quá lo lắng rồi, cái gì cũng không cho Ngọc Thanh chơi, sợ em ấy xảy ra chuyện, cho nên em ấy ngoài ăn đồ ăn và chơi đồ chơi, cái gì cũng không biết.”
Trên mặt trơn nhẵn của Tư Mã Ngọc Chiêu xuất hiện ba đường hắc tuyến: “Ai nói Ngọc Thanh cái gì cũng không biết, nó là quá ngoan quá hiểu chuyện, không nguyện ý làm chuyện mà chúng ta lo lắng, nó thực ra còn thông minh hơn con đó, biết cái gì gọi là người tài giỏi giả ngu chưa, giống nó đứa trẻ tuổi này, hiểu giấu kín tài năng, hầu như không có mấy người.”
Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng, Tư Mã Ngọc Thanh không phải ngốc, là cơ trí, biết điều.
Lục Sênh Hạ vừa uống một ngụm sữa bị bắn phun hết ra, may cô lấy kịp khăn ngăn lại, nếu không thì sẽ bị bắn hết lên bàn ăn.
“Mẹ, mẹ có chắc người mà mẹ nói chính là em họ Tư Mã Ngọc Thanh của con không?
Tư Mã Ngọc Như sợ cái miệng không bỏ qua cho người khác của con gái, tốt nhất là ngăn chặn lại: “Được rồi, mau ăn đi, con nói nhiều quá rồi, một chút cũng không thục nữ gì cả.”
Lục Sênh Hạ bực mình hừ một tiếng, nhìn Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Em có biết ý nghĩa của đại trí nhược ngu không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Lúc ăn cơm, sao phải nghĩ đến vấn đè phức tạp ấy làm gì?”
Lục Sênh Hạ thể hiện một chút chế giễu: “Mẹ, cho dù mẹ có thổi bay bò lên tận trời cao thì Tư Mã Ngọc Thanh vẫn là Tư Mã Ngọc Thanh.”
Tư Mã Như Ngọc khoé miệng giật giật, giống như bị ong vò vẽ đốt, tai vểnh lên: “Ngọc Thanh là em của con, con không thể đối với nó tốt một chút được à?”
“Ai bảo mẹ trọng nam khinh nữ.” Lục Sênh Hạ lẩm bẩm, nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Hy Nguyệt nhìn ra nét mặt của Tư Mã Ngọc Như có chút khó xử.
Bà dường như rất hy vọng đứa cháu trai này của mình được công nhận.
Cô cười nhẹ và đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh miếng trứng trên đĩa của mình : “Nếu thích thì ăn nhiều lên chút, thực ra điều đáng quý nhất của Ngọc Thanh là cậu luôn giữ được sự hồn nhiên và nhân hậu bẩm sinh, không bị mẹ và các chị làm vấy bẩn.
Bản chất của trẻ em là vui chơi và học tập, đừng tạo áp lực quá lớn cho chúng và đừng để những thứ bẩn thỉu trong thế giới người lớn ảnh hưởng đến chúng.”
Lục Vinh Hàn rất đồng ý với ý kiến của cô con dâu: “Hy Nguyệt nói rất đúng.
Đừng đòi hỏi quá nhiều, quá cao ở đứa trẻ làm gì, cũng đừng quá để tâm chăm sóc làm gì, cứ để chúng tự do tự tại, vui vẻ.
Đó mới là điều quan trọng nhất.”
Tư Mã Ngọc Như cười gượng gạo, lời của Hy Nguyệt cũng như đã giúp bà một lối thoát: “Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy.”
Bọn trẻ ăn sáng xong liền chạy ra vườn chơi với cá.
Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong đẩy xe đẩy, dạo bộ.
“Trẻ con hồi phục thật nhanh, hôm qua còn phát sốt mà hôm nay đã chạy nhảy rồi.” Lục Lãnh Phong nở nụ cười quyến rũ.
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Trẻ con bị cảm không phải là chuyện xấu.
Mỗi lần bị cảm thì khả năng miễn dịch sẽ lại tăng lên.”
“Có phải tối qua em ngủ không ngon? Đợi lát quay lại ngủ một giấc đi.” Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua.
Là một người chiều chuộng vợ, anh rất sợ vợ mệt mỏi.
“Không sao” Hy Nguyệt lắc tay.
“Đợi lát nữa về em còn phải chuẩn bị bản kế hoạch mới nữa.”