Nhà họ Diệp
"Bà Chu, thiếu gia trở về chưa?"
"Thưa ông chủ, thiếu gia về rồi, đang ở trong phòng" Bà Chu cung kính đáp.
"Đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm"
"Vâng"
Chỉ thấy ông cụ lại ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt rất hiền lành, nhưng mà trong lúc mơ hồ vẫn để lộ ra một cảm giác uy nghiêm, đây chính là ông cụ nhà họ Diệp, ông cụ Diệp là người có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Diệp, những người khác không được phép không vâng lời, trừ đứa cháu trai, trung niên đã phải mang tang, sự ra đi của con trai và con dâu vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng, cháu trai Diệp Phi hoàn toàn do chính tay ông nuôi lớn, đối với Diệp Phi, ông cụ đặt toàn bộ hi vọng ở trên người Diệp Phi, từ nhỏ đã yêu cầu hết sức nghiêm nghị đối với cháu trai, đứa cháu này là người thừa kế duy nhất, ông cụ chỉ muốn nhanh một chút khiến cháu trai tiếp nhận sản nghiệp, xác thực, năng lực của cháu trai là không thể nghi ngờ, nhưng cái thằng nhóc kia vì một đứa con gái đã bỏ qua công việc ở công ty để đi học y, ngay lúc đó điều này làm cho ông cụ hết sức bực mình. Mặc dù ở ngành y học cháu trai rất có thành tựu, nhưng vô luận như thế nào ông đều không đồng ý, bây giờ trở về cũng không tệ, tuy nhiên có lúc vẫn không có làm việc theo ý nguyện của ông, nhưng dù sao về nhà tiếp nhận công ty thật là tốt . Về việc kết thân với Lâm Thị cũng là bắt buộc phải làm, hừ, thằng nhóc này cũng đừng nghĩ chạy trốn tiếp. @diendan
"Ông nội" Diệp Phi chậm rãi đi tới phòng ăn, người giúp việc một tay giúp kéo ghế ra, Diệp Phi ngồi xuống, cứ như vậy hai ông cháu ở hai đầu bàn ăn lớn, giống như cách nhau một đại dương vậy, mỗi một lần ăn cơm cùng với ông nội chính là cách xa như vậy, ha ha, nếu như là Tuyết Nhi, cô tuyệt đối sẽ cười chuyện như vậy ăn cơm nói chuyện cũng mệt mỏi, ha ha, cô nhóc kia, không biết ở tại nước Pháp có ăn cơm thật ngon hay không, nghĩ đến Tuyết Nhi, Diệp Phi không tự chủ nhếch miệng lên, ông cụ ngồi ở đối diện, nhìn cháu trai đột nhiên bật cười, có chút ngạc nhiên, mấy năm này cũng rất ít tiếp xúc với cháu trai, vẫn ở tại nhà cũ, chỉ thỉnh thoảng đến Diệp Thị một chút mà thôi. Trong ấn tượng cháu trai rất ít cười.
"Chuyện gì vui đến thế cơ à" Ô
ng cụ cũng muốn trò trò chuyện với cháu trai, nghe được ông nội đặt câu hỏi, Diệp Phi mới ý thức được mình sơ xuất, lập tức khôi phục sắc mặt, có một chút lúng túng, "Không có gì" ho nhẹ hai tiếng che giấu lúng túng, nhìn cháu trai rõ ràng không được tự nhiên, ông cụ cũng không còn hỏi cái gì nữa, ngay sau đó chuyển đề tài hỏi thăm tình hình công ty, hai ông cháu cứ như vậy câu có câu không vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
"Anh à, cám ơn anh nha" Hân Nhi hướng về phía tài xế cầm hành lý giúp cô nói cảm ơn, "Không cần khách khí, ha ha" anh tài xế thật thà thấy cô gái xinh đẹp như vậy mấy việc nhỏ dĩ nhiên là vui lòng giúp. Hân Nhi lấy hành lý, nhìn cửa chính nhà họ Diệp nói "Cuối cùng cũng trở lại"
Nhấn chuông cửa, bên trong người làm vườn A Mộc thấy là Hân Nhi, lập tức chạy tới vui vẻ giúp Hân Nhi cầm hành lý, " Tiểu thư Tuyết Nhi, vì sao cô trở lại, mà không có nói cho chúng tôi biết đây, chúng tôi đi đón cô nha" nói xong cầm tất cả mọi thứ trên tay Hân Nhi, còn hướng về phía cửa hô to" Bà Chu ,bà Chu, tiểu thư Tuyết Nhi trở lại"
"Ai nha, A Mộc ngươi đừng kích động như vậy mà, anh Phi đâu rồi, có ở nhà không?" Hân Nhi dở khóc dở cười, không ngờ A Mộc lớn như vậy còn kích động. Nhưng mà thấy phong cảnh và những người quen thuộc, Hân Nhi rất vui vẻ .
"À, Cậu chủ đang dùng cơm rồi, biết cô Tuyết Nhi trở lại cậu chủ nhất định sẽ rất vui vẻ" vừa nói xong dẫn Hân Nhi vào cửa.
Đang dùng cơm với ông cụ, không thể nghi ngờ cũng mơ hồ nghe được giọng oang oang của A Mộc, "Chuyện gì mà ầm ĩ như vậy" Diệp Phi cũng có chút tò mò, tại sao hôm nay A Mộc lại không có quy củ như vậy rồi."cậu chủ, là cô Tuyết Nhi trở lại" bà Chu vui mừng hướng về phía Diệp Phi nói, người cũng chạy tới cửa, mà lúc này Diệp Phi không lo lắng đang ăn cơm với ông nội, chạy về phía cửa lớn, giống như nhìn thấy một cô nhóc tinh ranh xông lại ôm lấy mình "Anh Phi, em đã trở về, có phải rất vui mừng hay không?" Diệp Phi ôm thật chặt Hân Nhi, "Rất nhớ em, Tuyết Nhi, anh rất vui mừng" nói xong ôm Tuyết Nhi lên xoay vòng vòng ở trong sân, mọi người trong sân đều cười, trong không khí cũng vang dội tiếng cười lẻ loi của Tuyết Nhi, âm thanh kia dễ nghe như vậy, mà ông cụ ở cửa, nhìn cháu trai của mình ôm cô gái xa lạ này cười vui vẻ như vậy, có chút xúc động, nhưng ngay sau đó nghĩ đến chuyện kết thân với nhà họ Lâm, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nặng nề ho hai tiếng, mọi người đều bị tiếng ho khan này làm cho tỉnh lại, xong rồi, ông cụ ở đây.
Đương nhiên Hân Nhi cũng bị âm thanh này dọa sợ, từ trên người Diệp Phi nhìn sang, ông cụ chăm chú nhìn chằm chằm Hân Nhi, chính xác chỉ là một cô nhóc, nhưng từ xưa hồng nhan họa thủy, "Ông nội, đây là Tuyết Nhi" Diệp Phi lôi kéo Tuyết Nhi đi tới trước mặt ông cụ, "Tuyết Nhi, đây là ông nội anh." Diệp Phi cười giới thiệu với Tuyết Nhi."Ông nội, ông khỏe chứ, cháu là Tuyết Nhi" Tuyết Nhi khéo léo khẽ hành lễ với ông, "Đến thư phòng một chút" ông cụ thờ ơ đối với việc Tuyết Nhi chào hỏi, chỉ hướng Diệp Phi nói xong câu này liền xoay người đi. Chỉ để lại một mình Tuyết Nhi vô tội. Nhìn Tuyết Nhi khổ sở, Diệp Phi có chút tức giận, ông nội thật là quá đáng. Dẫn Tuyết Nhi tới tận cửa, sau khi phân phó người chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, liền đi tới thư phòng.