“Khi bốc thăm, chú ba, chú tư và cô lớn cũng ở đấy, tôi có nói linh tinh hay không, hỏi bọn họ là biết.
Hơn nữa, ông nội vẫn luôn ở trên trời nhìn xuống, ai đang nói dối, ai đang diễn kịch, ông rõ nhất.
Về phần cái gọi là ý trời, tôi không đoán được, cũng không muốn đoán.
Tôi chỉ biết quyền quyết định của chuyện này nằm trong tay Kiến Nghi, không nằm trong tay tôi và cô.
Anh ấy để tôi ở lại, tôi sẽ ở lại, anh ấy bảo tôi đi, tôi sẽ đi.”
Cô ném vấn đề này sang cho Lục Kiến Nghi, dù sao anh cũng vừa nói, cờ của cô không đổ, nhất định sẽ không bỏ cô.
Lục Kiến Nghi giơ tay ra, đặt trên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ, giống như đang vuốt ve một vật nuôi vậy.
“Người phụ nữ không tranh không cướp, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ che trở.”
Cô quay mặt qua, cười với anh, lộ ra hai má lúm đồng tiền dễ thương: “Chồng à, em không quan tâm anh lăng nhăng bên ngoài.
Bây giờ chị em có thai rồi, không hầu hạ được anh, hay là anh tìm thêm vài người đẹp nữa, phục vụ cho anh, tiện thể sinh thêm mấy đứa.
Nhỡ đâu em thật sự không sinh con được, thì sẽ một người nghe lời nhất, ngoan ngoãn nhất, hiểu chuyện nhất trong số bọn họ, nhận nuôi đứa trẻ dưới tên của em, để nó thành con trai em.”
Lục Kiến Nghi khẽ nheo mắt, trong đôi mắt sâu đen lộ ra một điểm, trong đặc biệt u ám khó lường: “Đề nghị này có thể suy nghĩ.”
Trong lòng Hoa Mộng Lan phát điên.
Để Lục Kiến Nghi đi tìm người phụ nữ khác.
Hoa Hiền Phương là muốn cá chết rách lưỡi, đồng quy vu tận với cô sao?
Lục Kiều Sam vỗ tay cô ta, để cô ta yên tâm, cô ta đã từng nghe về chuyện di chúc, không phải Hoa Hiền Phương có thể nói lung tung.
“Hiền Phương, di chúc mà ông nội tôi để lại, người thừa kế của nhà họ Lục, chỉ có thể do nhà họ Hoa…”
Cô ta còn chưa nói xong, thì đã bị bà Lục nhanh chóng cắt ngang: “Kiều Sam, con đừng có ở đây ăn nói lung tung, hôn sự của con còn chưa xử lý xong đâu, lo chuyện của Kiến Nghi làm cái gì?”
Vẻ mặt của bà ta vô cùng nghiêm túc, nếu như để hai chị em nhà họ Hoa biết chuyện di chúc, không biết sẽ náo loạn lên thế nào nữa.
Đầu óc Lục Kiều Sam đơn giản, làm sao hiểu được suy tư của bà ta, bĩu môi nói: “Mẹ, con chỉ là muốn để người phụ nữ này làm cho rõ ràng, chỉ có con của Mộng Lan sinh ra…”
“Đủ rồi.” Bà Lục gầm lên, giọng nói hơi cao của bà ta khiến Lục Kiều Sam giật mình.
Mẹ chưa bao giờ gầm lên với cô ta như vậy.
“Mẹ, sao vậy? Con nói sai cái gì sao?” Cô ta vô cùng oan ức.
“Bắt đầu từ hôm nay, không ai được nhắc đến chuyện đứa trẻ, nếu không sẽ xử theo luật gia đình.” Bà Lục lạnh lùng mà uy nghiêm nói.
Chỉ có như vậy mới có thể phòng tránh bí mật bị dò rỉ ra ngoài.
Hoa Mộng Lan nghe ra cái gì đó, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, chuyện quan trọng nhất bây giờ của cô ta chính là rốt cuộc Hoa Hiền Phương có mang thai không.
“Kiều Sam, tôi biết là cô muốn tốt cho tôi, có điều không sao, tôi vẫn luôn không thích tranh giành với người khác, mọi thứ tôi làm đều là vì đứa nhỏ.
Chúng ta về phòng đi, lát nữa tôi sẽ đàn cho cô một bài.”
Vừa vào phòng, đã nhanh chóng để Lục Kiều Sam gọi điện thoại cho bác sĩ.
“Bác sĩ Hồ, rốt cuộc Hoa Hiền Phương là tình hình gì?”
“Cô ta mang thai rồi.” Bác sĩ Hồ nói.
Lúc trước ở nhà họ Lục, cô ta luôn làm theo lời của Lục Kiều Sam, che giấu sự thật Hoa Hiền Phương mang thai.
Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan nhìn nhau, giống như bị sét đánh vậy.
Đây là tin tức đáng sợ nhất mà bọn họ nghe được.
“Làm sao đây? Kiều Sam, nếu như cô ta sinh đứa trẻ ra thì tôi xong rồi.” Hoa Mộng Lan nắm cánh tay Lục Kiều Sam.
Cô ta tuyệt đối không thể để con của Hoa Hiền Phương sống được một tháng, nhất định phải trong lúc cô không biết, diệt đi nghiệt chủng này.
Nhưng chuyện này cô ta không thể tự mình đi làm, phải mượn đao giết người, để Lục Kiều Sam đến cầm đuôi dao.
Cô ta chỉ làm quân sư sau lưng, giống như lúc trước ở trong nhà chỉ huy mẹ vậy.
Trong mắt Lục Kiều Sam xẹt qua tia âm u lạnh lẽo: “Đừng lo, cô ta không may mắn như vậy đâu, không sinh được con của Lục Kiến Nghi đâu.”
Trong vườn hoa, Lục Kiến Nghi đưa Hoa Hiền Phương đi dạo trên con đường rải sỏi.
Hoa Hiền Phương không có bất kỳ tinh thần chiến đấu nào như trong phòng khách vừa rồi, vẻ mặt chán nản, trong lòng tràn đầy buồn bã.
Cô đang nghĩ đến mình khó mang thai, cô thật sự không thể sinh con sao?
“Lục Kiến Nghi, lúc trước anh nói để tôi uống thuốc, xem ra không ăn uống nữa.” Giọng của cô rất nhỏ, giống như muỗi kêu.
“Đợi qua kỳ sinh lý, lại đi làm kiểm tra tỉ mỉ, không chừng là làm sai.” Giọng điệu nhàn nhạt của Lục Kiến Nghi dường như đang an ủi cô.
Cô gật đầu, cắm cúi thấp xuống, dường như dính vào ngực, giống như một đứa trẻ mắc lỗi vậy.
Lục Kiến Nghi đột nhiên dừng lại, giữ vai cô, đẩy cô dựa vào thân cây lớn: “Hoa Hiền Phương, cô nói thật cho tôi, rốt cuộc cô có từng phá thai không?”
“Không có, thật sự không có.
Tôi có thể thề, nếu như tôi từng làm qua loại chuyện trái đạo đức, tán tận lương tâm này thì sẽ khiến tôi thật sự không thể sinh ra được…” Vẻ mặt của cô thẳng thắn mà nghiêm nghị, lời còn chưa nói xong, thì đã bị chặn bởi đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi.
Lời ở phía sau, anh kiêng kỵ không muốn nghe.
Anh chỉ làm một động tác nhẹ, ngắt lời cô, rồi buông ra: “Chuyện bốc thăm cũng là thật sao?”
“Ừ.”
Cô gật đầu: “Hoa Mộng Lan sợ nhất là tôi nhắc đến chuyện này, cô ta có chết cũng sẽ không thừa nhận.”
Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Nghi như một lưỡi dao lướt qua mặt cô: “Nếu như để tôi phát hiện cô nói dối thì tôi sẽ bịt miệng cô lại, để cô ba ngày không được ăn cơm.”
Cô là người hay nói dối, lời của cô, anh cũng chỉ có thể tin được 50%.
“Tôi không nói dối.” Cô cong môi.
Ngón tay mảnh khảnh của anh từ từ trượt xuống, rơi trên bụng bằng phẳng của cô, xoa nhẹ.
Trong bụng của cô cuối cùng cũng có một bộ phận thuộc về anh.
Trong giọng nói của anh mang theo khí lạnh kinh người, khiến khí ấm mà anh thở ra đều kết thành bằng, cô rùng mình, cảm thấy máu huyết toàn thân đều bị kết đông.
“Tôi… nếu như tôi thật sự không sinh được con thì sao?”
“Vậy thì làm thụ tinh ống nghiệm.” Anh vỗ trán cô.
Bây giờ y học phát triển như vậy, không phải là thời cổ đại nữa, luôn có cách để sinh con.
Khi bọn họ trở về nhà chính, Lục Kiều Sam đang ở trong phòng bếp, đích thân chuẩn bị bữa tối.
Cua cay, hạt ý dĩ, hồng hoa, ba ba.
Cô ta muốn Hoa Hiền Phương ăn xong bữa này sẽ bị sẩy thai.
Hoa Mộng Lan đang cười thầm, những món này toàn bộ đều là do cô ta nói với Lục Kiều Sam, Hoa Hiền Phương chỉ cần ăn một miếng, nghiệt chủng trong bụng sẽ xong.
Hoa Hiền Phương không biết âm mưu của bọn họ, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, Lục Kiều Sam vậy mà lại vào phòng bếp, cô ta sợ nhất là mùi khói dầu dính vào người.
Cô phải lên tầng uống thuốc.
Bác sĩ chỉ kê cho cô một loại thuốc.
Loại thuốc này lúc trước cô cũng từng uống, uống xong có thể đến ngày, rất có hiệu quả.
.