Con ngươi lạnh lẽo của Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng sâu xa, nắm lấy gối của cô, ném sang một bên, cả người áp lên.
Anh đã chịu đựng ba ngày rồi, hôm nay sẽ không bỏ qua cho cô.
Chỉ muốn một lần, anh đã buông tha cho cô.
Đây coi như là đặc biệt ban ơn rồi.
“”Hôm nay cho phép cô ngủ ở trên giường.””
Anh một tay ôm cô lên rồi ném lên trên giường.
Hoa Mộng Lan chuyển đến mấy hôm nay, hình như anh không qua đêm trong phòng cô ta, có lẽ là do cô ta mang thai nên không thể làm tình.
Đứa nhỏ của cô ta cũng là con của anh, chẳng may không cẩn thận bị tổn thương, anh làm sao có thể nỡ lòng đây.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, chuông di động của Lục Kiến Nghi vang lên, là Hoa Mộng Lan gọi đến.
Không biết là do cố ý hay vô ý, Lục Kiến Nghi lại bật loa ngoài lên.
Giọng nói nhỏ nhẹ của Hoa Mộng Lan từ di động truyền ra: “”Kiến Nghi, một mình em rất cô đơn, không ngủ được, anh có thể qua chỗ em được không?””
Lục Kiến Nghi không trả lời lại, môi mỏng ghé vào bên tai của Hoa Hiền Phương: “”Thay tôi trả lời.””
Nói xong, ném di động vào tay cô liền quay người đi, lười để ý đến.
Hoa Hiền Phương hít vào một hơi thật sâu, tựa như nhận được gánh nặng ngàn cân.
Cô biết, anh vừa đại chiến một trận, khẳng định lười nhúc nhích, cuộc gọi của Hoa Mộng Lan đã gọi không đúng lúc rồi.
“”Chị, Kiến Nghi ngủ rồi.””
Nghe thấy giọng nói của cô, ngón tay đang cầm điện thoại của Hoa Mộng Lan đột nhiên nắm chặt lại.
Đồ đê tiện này vậy mà dám trộm nghe điện thoại của Lục Kiến Nghi, gan cũng quá lớn rồi?
“”Di động của Kiến Nghi sao lại ở trong tay cô?””
“”Di động của tôi hết pin rồi, lấy di động của anh ấy chơi điện tử.”” Hoa Hiền Phương giải thích qua loa.
Hoa Mộng Lan tức đến bốc khói, cô ta đoán chắc Hoa Hiền Phương là cố ý, chính là không muốn Lục Kiến Nghi nhận điện thoại của cô ta.
“”Hiền Phương, tôi nghe nói Kiến Nghi không thích người khác động đến đồ đạc riêng tư của anh ấy, cô cầm di động của anh ấy, anh ấy sẽ tức giận.””
Hoa Hiền Phương cười hì hì: “”Chị, chị nói đùa gì vậy? Tôi là ở trước mặt anh ấy nghịch điện thoại, cả người anh ấy đều là của tôi, huống chi là một chiếc điện thoại.””
Lục Kiến Nghi nghe thấy lời nói này, nghẹn lại một chút.
Chém gió mà không cần bản thảo, không hổ là chuyên gia nói dối.
Hoa Mộng Lan ở bên kia, tức đến dậm chân.
Đồ đê tiện kia khẳng định lại dùng thủ đoạn mới gì đó ở trước mặt của Lục Kiến Nghi rồi, mới có thể giữ anh ấy ở lại đấy, làm cho anh ấy không đến chỗ của cô ta.
“”Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai tôi qua tìm Kiến Nghi.””
Cô vừa ngắt điện thoại, Lục Kiến Nghi liền chuyển người qua, một tay đỡ trán, ánh mắt lười biếng tà mị nhìn chằm chằm người bên cạnh: “”Cả người tôi đều là của cô à?””
“”Không phải, tôi chỉ dùng nghệ thuật nói quá một chút thôi, tùy tiện nói thôi.”” Cô ngượng ngùng cười, có chút lúng túng.
“”Chỉ nói quá một chút thôi?”” Ánh mắt anh u ám và thâm trầm, làm cho cô sởn cả tóc gáy.
Cô vội vàng lắc đầu như giã tỏi: “”Không phải chỉ một chút, mà là đặc biệt phóng đại, nói quá sự thật.
Anh không phải là của tôi, từ sợi tóc cho đến cái móng chân của anh cũng không phải của tôi.””
“”Hiểu được là tốt.”” Anh cầm lấy một lọn tóc của cô, để ở trong tay chơi đùa.
Điều quan trọng nhất khi làm con rối là lúc nào của phải biết vị trí của mình nằm ở đâu.
Hoa Hiền Phương nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận dè dặt hỏi: “”Hoa Mộng Lan ở một mình rất cô đơn đó, anh không đi đến chỗ cô ta sao?””
.