Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Hoa Hiền Phương vừa về đến phòng khách, Lục Kiều Sam liền lao tới: “”Đồ xấu xa độc ác, cô lại dám hại Mộng Lan, tôi đánh chết cô.””

Có thể nhân cơ hội tốt này, đem Hoa Hiền Phương đánh đến sinh non.


Cô ta vung tay lên, hướng về mặt của Hoa Hiền Phương mà đánh, Hoa Hiền Phương vừa dùng tay đỡ, vừa chạy ra bên ngoài.


Lục Kiều Sam cao 178 cm, cơ thể nhỏ bé của cô không phải là đối thủ của cô ta.


Trông thấy cô chạy, Lục Kiều Sam liền cầm một thanh sắt cứng rắn ở trong sân mà đuổi theo.


Chỉ cần thanh sắt này đánh đến trên người Hoa Hiền Phương, không chết cũng gãy xương, đứa trẻ trong bụng khẳng định cũng bị sinh non.


“”Cô cả, cô đang làm gì vậy? Đừng đánh cô chủ mà.”” Dì Mai ở cửa lớn kêu to.


Cửa sổ ở tầng trên có thể nhìn thấy khung cảnh dưới sân, Hoa Mộng Lan đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống dưới, trên mặt tràn ngập ý cười hung ác, trong lòng như được uống một ngụm nước trong lành, thật là giải hận.


Hôm nay chắc chắn Hoa Hiền Phương phải chết.


Ngày mai có lẽ phải tổ chức lễ truy điệu cho cô và nghiệt chủng kia rồi.


Nghe thấy tiếng bước chân của Lục Kiến Nghi từ quầy rượu đi tới, cô ta vội vàng kéo rèm cửa sổ xuống, nhanh chóng trở lại giường, tránh cho anh nhìn thấy, lại đi cứu Hoa Hiền Phương.



“”Tôi phải đi rồi.”” Lục Kiến Nghi đặt nước xuống bên cạnh cô ta, quay người đi về phía cửa.


Cô ta nhanh trí suy nghĩ, lập tức ôm lấy bụng: “”Kiến Nghi, bụng có chút đau, có phải vì rơi xuống nước mà ảnh hưởng đến đứa bé hay không?””

Vào thời điểm này, tuyệt đối không thể để cho anh rời đi, chẳng may cứu được Hoa Hiền Phương, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.


“”Tôi bảo Trần Trúc gọi bác sĩ.”” Vẻ mặt Lục Kiến Nghi nhàn nhạt, có chút không yên lòng, dường như đang nghĩ tới điều khác.


Cô ta đứng dậy bắt lấy tay anh: “”Em có thuốc an thai, đứa trẻ và người mẹ hiện tại cần nhất không phải là thuốc, mà là người bố.
Anh đừng đi, ở lại với em một chút được không?””

Lục Kiến Nghi sâu kín nhìn thoáng qua cô ta, trong ánh mắt có vài phần u ám, còn có vài phần lạnh lẽo: “”Hoa Mộng Lan, có vài việc cô cần phải biết rõ.””

Vẻ mặt của anh không có chút độ ấm nào, Hoa Mộng Lan cũng nhìn ra, tim đập nhanh một nhịp: “”Cái gì? Việc gì?””

“”Muốn đến, muốn đi, quyền quyết định nằm trong tay tôi, không người nào có tư cách cò kè mặc cả.”” Anh từ kẽ răng gằn từng chữ từng chữ, như viên đạn từng viên từng viên nặng nề bắn vào tử huyệt của cô ta.


Hoa Mộng Lan giật mình, rồi rùng mình vì lạnh, buông lỏng tay ra.


Cô ta dùng chiêu giả vờ đáng thương, cầu thương hại này có thể có tác dụng với những người đàn ông khác, nhưng đối với Lục Kiến Nghi thì nửa điểm tác dụng cũng không có.


Anh trời sinh lạnh lùng, sẽ không đối với bất kỳ người nào sản sinh ra loại tình cảm thương tiếc, càng không cho phép người nào ở trước mặt anh làm loạn, ngay cả với người phụ nữ anh có hảo cảm cũng không được.


“”Kiến Nghi, em chỉ lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi, đứa bé hình như có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Mỗi lần khi có anh ở bên, đứa bé liền đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt ngoan ngoãn.””


Cô ta nước mắt lưng tròng, vội vàng lấy đứa nhỏ ra đỡ, đây là bùa hộ thân của cô ta, là kim bài miễn tử của cô ta.


Thế nhưng Lục Kiến Nghi chỉ lộ ra một nụ cười châm chọc: “”Chỉ một đứa trẻ mà thôi, cô nghĩ tôi thiếu sao?””

Anh không có ràng buộc, bất kỳ người nào, bất kỳ việc nào, cho dù là máu mủ ruột thịt cũng không thể trở thành ràng buộc của anh.


Anh là người làm chủ duy nhất trong thế giới của mình.


Cả người Hoa Mộng Lan đều lạnh hơn phân nửa, tựa như nửa người của cô ta bị ngâm trong nước đá, lạnh đến cả người run rẩy, răng va lập cập.


“”Kiến Nghi, chỉ vì em quá yêu anh.””

Lục Kiến Nghi nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lẽo như một con dao lạnh băng lướt trên gò má loang lổ nước mắt của cô ta: “”Người cô có thể dựa vào chỉ có tôi, không phải là một cái phôi thai, hiểu chưa? Chỉ cần cô ngoan ngoãn, liền có thể ở lại bên cạnh tôi, nếu không thì đến cơ hội lăn về Giang Thành cũng không có đâu.””

Nói xong, anh lưu lại một phòng khí lạnh, đi ra ngoài.


Hoa Mộng Lan xụi lơ trên giường, toàn thân run rẩy, toàn bộ khoái cảm thắng lợi vừa rồi đều biến mất.


Cô ta không có chiến thắng Hoa Hiền Phương.


Lục Kiến Nghi đối với Hoa Hiền Phương lạnh lùng vô tình, đối với cô ta cũng là không ấm không nóng.



Hiện tại chỉ mong động tác của Lục Kiều Sam nhanh một chút, nhanh chóng đánh chết Hoa Hiền Phương, diệt trừ hậu họa.


Trong sân, Lục Kiều Sam cầm thanh sắt đánh xuống vài cái, nhưng đều bị Hoa Hiền Phương tránh được.


Dì Mai và người giúp việc ở bên cạnh muốn ngăn lại, nhưng cô ta giống như đang phát điên, gặp người liền đánh, không có ai dám lại gần.


Cô ta biết cần bắt lấy cơ hội, chỉ cần đánh trúng một gậy, Hoa Hiền Phương liền xong đời, uy hiếp của cô ta liền có thể triệt để giải trừ.


Hoa Hiền Phương muốn chạy ra đằng sau gốc cây to trốn, không để ý dưới chân, bị vấp mạnh vào một nhánh rễ cây.


Cô mất đi thăng bằng, lảo đảo vài bước, ngã về phía trước.


Ngay tại khoảnh khắc mà cô sắp ngã xuống, một đôi tay kiên cố đỡ lấy cô, cho cô một cái ôm ấm áp và an toàn.


Đôi mắt của Lục Kiều Sam đỏ ngầu, giống như “”giết”” đỏ cả mắt, con ngươi bùng ra ngọn lửa điên cuồng: “”Đồ khốn không cần mặt mũi, tôi đánh cho cô da tróc thịt bong.””

Cô ta bất chấp giơ thanh sắt lên đánh về phía Hoa Hiền Phương.


Có bà Lục che chở, cưng chiều, cô ta làm việc đều không kiêng nể gì, thậm chí là làm chết người, bà Lục cũng sẽ nghĩ cách thay cô ta che đậy, cho nên cô ta không sợ gì cả.


Hơn nữa, Lục Kiến Nghi lại không thích Hoa Hiền Phương, giữ lại cũng chỉ để phát tiết dục vọng, nuôi như thú cưng mà thôi.


Đánh chết Hoa Hiền Phương, anh nhiều nhất cũng chỉ nổi giận một chút, nếu như lại muốn đánh cô ta, cô ta liền trốn phía sau mẹ, mẹ chắc chắn sẽ che chở cô ta, anh không làm gì được cô ta.


Thanh sắt không rơi xuống được nữa, bị Tần Nhân Thiên bắt lấy ở giữa không trung.
Anh ta có thể cảm nhận được sức nặng của thanh sắt, mặc dù không phải rất nặng, nhưng được làm bằng sắt, đánh vào trên người, đến xương cũng bị gãy.



Anh ta không thể tưởng tượng nổi, nếu như mình đến muộn một bước, Hoa Hiền Phương sẽ như thế nào?

“”Lục Kiều Sam, con chó điên cô, cô có bệnh rồi, nhanh chóng đi chữa bệnh đi.””

Anh ta nổi giận đoạt lại thanh sắt.


Lục Kiều Sam giận đến run người, đều sắp điên rồi.


Cô ta thiếu chút nữa đã đánh chết được Hoa Hiền Phương rồi, thế nào lại xuất hiện người ngáng đường vậy.


“”Nhân Thiên, em đang thanh lý môn hộ, anh không cần che chở cho cô ta.
Anh không biết cô ta có bao nhiêu ác độc đâu, vậy mà lại đẩy Mộng Lan rơi xuống nước, muốn dìm chết cô ấy và đứa nhỏ trong bụng.
Loại phụ nữ lòng dạ độc ác, âm hiểm giả dối này, em cần thiết phải thay nhà họ Lục diệt trừ.””

“”Tôi thấy người cần phải diệt trừ là kẻ điên như cô.
Lục Kiến Nghi còn chưa nói gì, cô có tư cách gì làm việc này? Đừng nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của cô, cô chỉ là mượn đề tài để làm chuyện mình muốn mà thôi.”” Tần Nhân Thiên lòng đầy phẫn nộ, thật muốn bóp chết người phụ nữ kiêu ngạo bướng bỉnh này.


Lục Kiều Sam tức đến bốc khói, đến cả từng sợi tóc cũng đang bốc khói: “”Tần Nhân Thiên, anh bị đồ đê tiện này mê hoặc rồi, em mới là vợ sắp cưới của anh, không phải cô ta.””

“”Tôi cứ nghĩ cô đã sửa đổi, nhưng cô một chút cũng không sửa, cô quả thật là tật xấu khó đổi, không có thuốc trị.”” Tần Nhân Thiên cắn chặt khớp hàm, tận lực dằn xuống xúc động muốn giết cô ta.


Chỉ cần anh ta còn ở đây, ai cũng không thể động đến một sợi tóc của Hoa Hiền Phương.


Vào đúng lúc này, Lục Kiến Nghi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hoa Hiền Phương nằm trong ngực của Tần Nhân Thiên, một ngọn lửa phẫn nộ bốc lên từ hai mắt.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận