Hoa Mộng Lan bĩu môi một cái, quả thật nên ăn mừng, chúc mừng sự tỉnh táo cùng với sự nhanh trí của cô ta, không có rơi vào cái bẫy mà Hoa Hiểu Phương đã đào xong trước đó.
“Kiều Sam, tại sao cô không nói cho tôi biết, theo gia quy trong nhà, vợ bé không có tư cách lên làm vợ chính, phải làm vợ bé cả đời.”
Lục Kiều Sam hơi ngẩn ra: “Đây là điều thứ bao nhiêu?”
“Hình như là điều thứ năm mươi bảy.” Cô ta hồi tưởng một lúc, nói.
Lục Kiều Sam nhanh chóng đi tra gia quy, sau khi trở về nói: “Điều nói rằng nếu như vị trí vợ chính bị trống chỗ, có thể chọn vợ bé hiền thục trong nhà, cũng có thể chọn người khác.”
Một tiếng sét từ trên trời đánh xuống, chính giữa đầu của cô ta, khiến cho đầu cô ta ong ong.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao có thể như vậy chứ!
Chẳng lẽ Lục Kiến Nghi đang thử cô ta? Muốn xem thử cô ta có nói thật hay không?
Xong rồi, cô ta không còn một chút bình tĩnh, còn tự cho là mình thông minh, tự cho là đúng, cô ta không thông qua được lần thử nghiệm này của anh.
Cô ta nên làm gì?
Đầu óc của cô ta liều mạng suy nghĩ, cô ta phải tìm một lời giải thích hợp lý, để loại bỏ sự nghi ngờ và bất mãn của Lục Kiến Nghi đối với cô ta.
Khi Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống, cô ta đang khóc nức nở trong sảnh phụ, Lục Kiều Sam ở bên cạnh khuyên giải an ủi cô ta.
Đây là cách mà hai người đã thương lượng với nhau, giả vờ không biết Lục Kiến Nghi xuống, quay lưng về phía anh, thật ra thì có thể nhìn thấy động tĩnh từ phản quang của cửa sổ.
“Mộng Lan, tại sao cô không nói cho Kiến Nghi là Hoa Hiền Phương âm thầm uy hiếp cô, không cho phép cô ký phần hợp đồng kia?”
“Cô ấy sẽ không thừa nhận điều đó, miệng của cô ấy rất cứng rắn.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều như vậy, nói dối sẽ không bao giờ thừa nhận, ngay cả khi cô ấy đánh rắm.
Cổ bị đánh sưng, cô ấy cũng cắn chặt răng không chịu nhận sai.
Đến lúc đó, Kiến Nghi còn tưởng rằng là tôi khiêu khích, hãm hại cô ấy.” Hoa Mộng Lan dùng sức thút thít, chỉ sợ Lục Kiến Nghi không nghe được cô đang khóc.
“Kiến Nghi như vậy thông minh sẽ phân biệt được đúng sai.” Lục Kiều Sam cố ý nói.
“Tôi không nghĩ rằng Hiền Phương sẽ hận tôi như vậy, một lòng muốn đuổi tôi đi, ngay cả một người vợ bé cũng không để cho tôi làm.
Chúng tôi dù sao cũng là chị em gái mà, cũng bởi vì khi còn bé cuộc sống của tôi quá tốt so với cô ấy, nên cô ấy mới căm ghét tôi sao?” Giọng nói của Hoa Mộng Lan không cao cũng không thấp, cố gắng bảo đảm mỗi một chữ của cô cũng đều cho Lục Kiến Nghi nghe rõ ràng.
Cái này gọi là một mũi tên trúng hai đích, vừa tự minh biện cho bản thân, cũng thành công hãm hại Hoa Hiền Phương.
“Cô ta ắt hẳn rất oán giận, cô nhất định phải cẩn thận, cô hiền lành vô tội, người ta thật là nham hiểm và xảo quyệt, luôn luôn muốn giết chết cô cùng với đứa con trong bụng.” Lục Kiều Sam một mặt nói một mặt từ liếc trộm Lục Kiến Nghi từ cửa sổ, nhìn xem anh có đến đây không.
Mặt Lục Kiến Nghi không chút cảm xúc, sâu trong đôi mắt đen lộ ra một vẻ lạnh lùng sắc bén.
Khi anh ta đi tới, Hoa Mộng Lan ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một cái, lật đật che miệng lại, làm ra vẻ rất kinh ngạc.
“Kiến Nghi, anh tới à.”
Lục Kiến Nghi nở một nụ cười lạnh lùng tàn ác quỷ quái trên đôi môi mỏng của anh, đi tới, vuốt ve đầu cô ta.
“Vị trí của cô sẽ không thay đổi, Hoa Hiền Phương không thể thay đổi cô, cô cũng không thể thay đổi được.
Hy vọng hai người làm tốt bổn phận của mình, không tự mình tìm đến chỗ chết.”
Lời này làm cho Hoa Mộng Lan rùng mình, vốn dĩ cô ta còn cho rằng mình đã rất xảo quyệt, có thể che giấu đi quá khứ một cách hoàn hảo.
Nhưng đôi mắt sắc bén của Lục Kiến Nghi lại không phải dễ lừa gạt như vậy.
“Kiến Nghi, anh có ý gì?”
“Không phải cô rất thông minh sao? Sao nghe những lời này lại không hiểu.” Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng, biểu cảm giống như đóng băng, lạnh lùng thấu xương vậy.
Anh đã cho cô ta cơ hội, chính cô ta đã dùng thủ đoạn bịp bợm để tìm chỗ chết, phụ lòng kỳ vọng của anh.
“Kiến Nghi, thật sự là Hiền Phương, cô ta không để cho em ký hợp đồng, nói vợ bé cũng không để cho em làm, nhất định phải đuổi em ra ngoài.” Cô ta hít mũi một cái, lại khóc một lần nữa.
Tay Lục Kiến Nghi đích hơi thắt chặt: “Trước khi làm giám định quan hệ bố con, cô không nên mong đợi sẽ có bất kỳ thay đổi nào, cô làm tôi rất thất vọng, nhưng tôi đã đồng ý cho cô thêm một cơ hội khác thì phải biết quý trọng.” Anh nói xong, tự ý đi về phía trước.
Cho cô ta cơ hội là xem trọng tình cảm đêm đó.
Dù sao phần tốt đẹp kia vẫn còn được giữ lại.
Lúc này, Hoa Mộng Lan thật sự muốn bật khóc.
Cô ta diễn tốt như vậy nhưng Lục Kiến Nghi không tin, không tin cô ta.
Anh thử cô ta, cô ta không thông qua được, anh lại cũng không tin cô ta, tất cả cố gắng trước đây đều trở nên uổng phí.
“Kiều Sam, làm thế nào đây?” Cô ta phải làm thế nào mới cứu vãn được tình thế này đây.
“Không sao, bây giờ chắc hẳn nó đang rất bực bội, đến khi nguôi giận rồi thì sẽ ổn thôi.” Lục Kiều Sam an ủi: “Cùng lắm là chờ đến khi có kết quả giám định quan hệ bố con, dù sao đứa trẻ cũng là của Lục Kiến Nghi, cô lo lắng cái gì chứ? Chỉ cần lấy kết quả giám định, cô sẽ có tự tin.”
Hoa Mộng Lan giơ tay lên vuốt ve bụng, áo lót bắt đầu hơi toát ra mồ hôi lạnh, làm sao cô ta có thể đợi đến khi giám định, nhất định phải đuổi Hoa Hiền Phương đi trước khi giám định quan hệ bố con.
“Chuyện của Hoa Hiền Phương, chúng ta phải nắm chặt tiến hành, nếu không địa vị của cô một trăm năm cũng không dao động.” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, khống chế ở phạm vi hai người.
Lục Kiều Sam hiểu ý cô ta, liền gật đầu một cái.
Hoa Hiểu Phương sau khi rời giường, liền hoàn thành nhiệm vụ sao chép Lục Kiến Nghi.
Ra chương nhanh nhất tại ++ TRÙ Mtruyện.c o m ++
Cô vốn cho là hôm nay sẽ rất náo nhiệt, Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam sẽ ăn mừng thắng lợi của bọn họ, kết quả là hai người lại ngồi ở trong phòng khách hết sức tĩnh lặng.
Thấy cô xuống lầu, trong hai mắt người đồng thời lóe lên sự tức giận.
Hoa Mộng Lan rất tin tưởng, đóng cửa lại, ở trong phòng, Hoa Hiểu Phương nhất định đã ở bên Lục Kiến Nghi nói xấu về cô ta, cho nên Lục Kiến Nghi mới có thể không tin tưởng cô ta.
“Hiểu Phương, chúng ta tốt xấu gì cũng là chị em, không thể thật tốt, hòa thuận sống chung sao?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, người không muốn hòa thuận ở chung không phải là cô sao? Suốt ngày khua chiêng múa trống, làm ra những chuyện không đâu.
Thành thật mà nói, tôi không rảnh rỗi như vậy, cả ngày lẫn đêm vì một người đàn ông còn sống, mục tiêu của cô chính là lên vị trí, vì lên được vị trí này, mẹ cô ngày nào cũng làm ầm ĩ.
Bây giờ hài lòng chưa, những gì cô muốn, đều được như mong muốn.
Không cần giày vò tôi nữa chứ?” Hoa Hiểu Phương lạnh lùng nói.
Hoa Mộng Lan như bị tát một cái tát vô hình, cô ta nghĩ rằng, điều cô ta muốn còn lâu mới không có được, chỉ cần cô ta còn ở trong cái tình cảnh rối ren này, cô ta cũng không yên lòng được một ngày.
Lục Kiều Sam nổi giận lôi đình: “Hoa Hiền Phương, cô không có tư cách để nói Mộng Lan, cô chỉ là một con gà mái không thể đẻ trứng, ngay cả một quả trứng cũng không đẻ được, còn có tư cách gì ngồi ở vị trí này.”
Lời này như đã chọc trúng vào thâm tâm của Hoa Hiền Phương, đây là một vết thương của cô, mới vừa xuất hiện, không thể chữa lành vết thương này, có lẽ cả đời cũng sẽ không thể chữa lành.
“Theo gia quy của nhà họ Lục, không có điều nào quy định như vậy, con dâu không sinh con được thì phải hạ địa vị xuống, đến lúc đó Kiến Nghi sẽ chọn đứa trẻ ngoan ngoãn nhất để làm con trai trưởng, con của Hoa Mộng Lan cô sẽ không còn được lựa chọn nữa.”
Khóe miệng Hoa Mộng Lan có chút co giật, cô ta cũng không trông cậy vào Hoa Hiền Phương sẽ chọn con của mình.
Nhưng mà cô ta là vì tương lai bản thân đứa trẻ mà tìm kiếm hy vọng, cô ta muốn sinh cho Lục Kiến Nghi thật nhiều con.
Mà Hoa Hiền Phương thậm chí còn không nghĩ đến việc sinh một đứa, toàn bộ tội ác của cô ta đều sẽ âm thầm biến mất.
Đến lúc đó chỉ có cô ta mới có thể dựa vào tình mẹ con.
Cô ta suy nghĩ, trên mặt liền lộ ra một nụ cười quỷ dị, càng nghĩ đến càng nhiều điều hay hơn.
.