Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Tôi vốn là trong sạch, tôi không cần tẩy trắng.” Cô vốn là người đúng.


“Cô là đen hay là trắng thì còn phải do tôi quyết định.” Giọng điệu của anh vô cùng độc đoán và mạnh bạo, toán ra khí chất của một vua ác quỷ.


Cô giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào anh: “Anh tin tưởng Hoa Mộng Lan, không tin tưởng tôi đúng không?”

“Cô hy vọng là tôi tin tưởng cô sao?” Anh hỏi ngược lại một câu.


“Tôi hy vọng như vậy.” Cô không hề do dự, dứt khoát nói: “Nếu như tất cả người trên thế giới này tin tưởng tôi nhưng anh vẫn không chịu tin tôi thì dù tôi có cãi lại như thế nào thì cũng là vô ích.
Nếu như anh tin tưởng tôi, kể cả tất cả người trên toàn thế giới này hoài nghi tôi thì tôi vẫn thắng.”

Cô dừng lại lời nói, nghiêm túc mà chậm rãi.
Con ngươi đen thẫm của anh ở trong bóng tối trời đêm như sáng lên, đôi môi mỏng không kiềm được mà nhếch lên một đường cong vô cùng thu hút người khác.


Giống như anh đang mỉm cười vậy.


Một nụ cười vô cùng hiếm thấy ở anh – một nụ cười thật lòng.


Trên thế giới này khó gặp nhất cũng không phải hoa phù dung sớm nở tối tàn kia.


Mà chính là gặp được khoảnh khắc hoa Kadupul nở rộ trong nháy mắt.


Nó là loài hoa hiếm có và thầm bí nhất trong thế giới loài hoa.


Hàng năm nó chỉ nở rộ một lần, lặng lẽ nở vào ban đêm.
Trước khi bình minh lên, nó sẽ lặng lẽ biến mất.
Chu kì nở rồi tàn chỉ có một tiếng đồng hồ, không có quy luật, không hề được báo trước.



Đây là vẻ đẹp thoáng qua mà không người nào có thể bắt được khoảnh khắc đấy.


Nó là vô giá, cho dù là người có quyền thế hay tiền bạc nhiều như nào đi chăng nữa cũng không mua được nó.


Ở trong mắt của Hoa Hiền Phương thì nụ cười mỉm vừa rồi của Lục Kiến Nghi chính là khoảnh khắc hoa Kundapur nở hoa.


Khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi, cô muốn nhớ lại nó nhưng lại phát hiện khoảnh khắc đó giống như một cơn ảo giác, chưa từng xảy ra bao giờ.


Cô lẳng lặng nhìn, yên lặng không nói gì, bởi vì cô biết, chỉ cần cô lên tiếng thì anh sẽ thu lại nụ cười ở khóe miệng.


Nhưng dường như anh phát giác ra, trong nháy mắt sắc mặt như đóng băng lại.


“Say đắm rồi sao, tại sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

“Vừa rồi anh có cười.” Cô lập tức hạ ánh mắt, cảm thấy con ngươi hơi đau.
Ngay vừa rồi cô đã cố gắng mở mắt thật lâu, không dám chớp mắt, chỉ sợ khi nháy mắt thì nụ cười của anh cũng biến mất theo.


Anh nhẹ nhàng gõ vào đầu cô: “Không thể nào, cô đã nhìn lầm rồi.”

Cô cũng biết anh sẽ lên tiếng chối bỏ: “Cứ coi như là anh cười đi.
Khoảnh khắc anh cười thực sự rất đẹp.”

“Cho nên cô mới rơi vào say đắm, nhìn chằm chằm tôi như vậy?” Anh nhướn mày ngạo mạn.


“Tôi là một nhà thiết kế, cần bắt được những khoảnh khắc xinh đẹp trong chớp mắt để chuyển hóa thành linh cảm.” Cô chớp chớp hàng lông mi dài để tránh ánh mắt của anh, đôi mắt mang ánh nhìn tinh nghịch.



“Bây giờ cô có linh cảm rồi sao?”

Cô gật đầu một cái: “Về chủ đề của nhẫn cưới, Mặc Tôn không xa Kỳ Biến, chính là vĩnh hằng.
Những kẻ gài bẫy nhau cũng đang tự gài bẫy trái tim nhau.
Chủ đề chính mà tôi thiết kế trong bộ sưu tập nhẫn này là vẻ đẹp của hoa tạo nên vĩnh cửu, biến khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thành vĩnh cửu.” Nói xong, cô mỉm cười, cười thành tiếng.


Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi cong lên một nụ cười mơ hồ giễu cợt: “Một chiếc nhẫn cưới được thiết kế bởi một người thất bại trong hôn nhân, tôi chắc chắn sẽ không mua.”

“Tôi thất bại, anh cũng thất bại giống vậy thôi.
Một cuộc hôn nhân dựa trên kinh doanh để cùng đạt mục đích thì chúng ta đều là những người kinh doanh thất bại rồi.” Cô tức giận lườm anh một cái.


Nhân viên nói những lời đả kích như vậy tới ông chủ của mình có thích hợp không chứ?

Đôi mắt Lục Kiến Nghi càng sâu sắc hơn, cặp mắt đào hoa khẽ nhíu lại, trên trán tỏ ra ý tức giận: “Cho tới tận bây giờ, trong từ điển của tôi vẫn không có hai chữ Thất bại.”

Trừ người phụ nữ này vẫn luôn cho anh một cảm giác mình thất bại.


“Thất bại là mẹ của thành công mà.
Đến bây giờ anh vẫn chưa thất bại thì anh đã sinh ra thành công kiểu gì vậy?” Cô bày ra vẻ mặt quỷ tinh nghịch, bướng bỉnh.


“Trời sinh tôi ra đã có bản lĩnh tự thành công được rồi.” Anh nhẹ nhàng gõ vào trán của cô.


Cái này gọi là ngụy biện!

Cô thở dài: “Ông trời vẫn luôn không công bằng như vậy.
Tại sao khoảng cách giữa đứa trẻ được yêu thương và đứa trẻ bị bỏ rơi lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”

“Tôi ghét nhất loại người vẫn luôn tự đánh giá thấp bản thân mình, cả người đều là năng lượng tiêu cực.” Anh dựa lên thành giường, hai tay lần lượt chống gáy: “Nếu ngày mai cô không thể giải oan cho bản thân thì cô đừng hy vọng có thể đi ra khỏi đây.”

Cả người cô cảm thấy vô cùng kích động, rùng mình nói: “Anh có ý gì vậy, vậy là tôi vẫn sẽ bị bắt giữ sao?”


“Nếu như cô bị phát xét là cố ý thì bị giam ít nhất là hai tháng.” Anh chậm rãi ung dung đưa hai đầu ngón tay ra, sức uy hiếp rất lớn.


“Tôi không hề cố tình.” Cô bắt lấy cánh tay của anh: “Lục Kiên Nghi, anh tin tưởng tôi một lần có được không?”

“Ngày mai tranh biện, tôi mới có thể phán đoán.” Anh nhún vai một cái, trong mắt tỏ ý phán xét như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt cô.


Cô biết, anh không tin cô, ở trong lòng của anh, Hoa Mộng Lan còn thật lòng hơn cô, đáng tin cậy hơn cô rất nhiều.


“Anh cũng cảm thấy là tôi cố tình đẩy Hoa Mộng Lan phải không?”

Anh yên lặng không nói gì cả, đôi môi mỏng tạo một đường thẳng tắp.


Trên mặt cô đầy biểu cảm đau khổ, cô nở nụ cười: “Anh không tin tôi, tôi còn cố gắng tranh cãi vì mình thì được ích lợi gì chứ?”

Ánh mắt anh vẫn đen thẫm, u ám và thâm trầm, giống như một hồ nước sâu thẳm, nhìn không hề thấy đáy, khiến cho người khác khó mà suy đoán: “Một người phụ nữ trong lòng đều là mưu mô tính toán thì có gì đáng để tôi tin tưởng chứ?”

Cô giấu sau lưng mình những ngón tay đang không kiềm được mà siết chặt vào nhau, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, những cảm xúc oan uổng tràn đầy trong lồng ngực: “Hoa Mộng Lan thì sao? Cô ta đáng để anh tin tưởng như vậy sao?”

“Tôi cũng không tin cô ta.” Giọng nói của anh bình thản như gió, không có một ít tình cảm nào trong đó, như đang tường thuật lại một sự thật.


Cô có hơi kinh ngạc, kích động nói: “Anh cũng không tin Hoa Mộng Lan sao?”

“Ngày mai cô phải cố gắng lên.” Anh nằm xuống, giống như chuẩn bị ngủ, nhìn có vẻ như tối nay vẫn sẽ ở lại để quấy rầy cô.


Cô cũng nằm xuống, tựa vào người anh, từ cảm xúc chán chường tuyệt vọng bỗng biến thành dũng khí chiến đấu và cảm giác được tin tưởng: “Tôi tin rằng sống thiện lương sẽ thắng kẻ xấu xa.”

Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên, dường như anh lại rất muốn xem cái miệng lạnh lợi này làm thế nào để minh oan được cho mình.


Ngày thứ hai, hôm nay Hoa Mộng Lan được xuất viện.


Cô ta giương mắt ở trong bệnh viện chờ đợi, hy vọng Lục Kiến Nghi có thể tới thăm cô ta.


Nhưng Lục Kiến Nghi cũng không hề tới, chỉ có Lục Kiều Sam tới mà thôi.



“Kiến Nghi không biết có chuyện gì nữa cơ.
Hôm nay Mộng Lan xuất viện, việc quan trọng như vậy mà cậu ta cũng không tới nữa.” Bác cả bĩu môi một cái, cảm thấy vô cùng bất mãn.


Lục Kiều Sam vuốt tay: “Hai người quá sơ sót rồi.
Nếu như hai người làm xét nghiệm quan hệ bố con từ sớm thì Hoa Hiền Phương đã bị mở phiên tòa thẩm định lâu rồi.
Cô ta sẽ bị đánh đến trầy sứt da thịt, chứ không ở đây mà làm loạn như vậy nữa đâu.”

Hoa Mộng Lan và bác cả nhìn nhau, bày ra vẻ mặt vô cùng khổ sở: “Lúc tôi vào bệnh viện đã bị ngất đi.
Mẹ tôi lại không hiểu những việc này.
Nếu vì vậy mà để cho cô ta may mắn chạy thoát khỏi việc bị xử phạt thì chỉ có thể do ông trời không có mắt.
Đứa trẻ của tôi có xuống âm phủ cũng không nhắm mắt.”

Lục Kiều Sam vỗ vào vai cô ta: “Mẹ tôi nói, hôm nay có nhân vật thần bí tới, dù Hoa Hiền Phương có tranh cãi như nào cũng vô ích thôi, cô ta chết chắc rồi.”

“Ai vậy?” Hoa Mộng Lan ngẩn người ra.


“Mẹ tôi chưa nói, dù sao thì hôm nay chính là ngày giỗ của Hoa Hiền Phương.
Nhất định phải nhân cơ hội này để đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục, để cho cô có thể có cơ hội đoạt lại vị trí.” Lục Kiều Sam nói vô cùng hung ác và cay nghiệt.


Hoa Mộng Lan nắm lấy tay cô ta: “Kiều Sam, cảm ơn cô vẫn luôn giúp đỡ tôi.”

“Tôi không chỉ vì mỗi cô, cũng là vì nhà họ Lục nữa.
Tuyệt đối tôi không thể để cho cô ta gieo họa ở nhà họ Lục được.” Lục Kiều Sam cắn răng nghiến lợi.


Trong nhà họ Lục.


Đi ra khỏi phòng giam, Hoa Hiền Phương hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài thật tốt.


Xuống đến dưới tầng rồi đi tới đại sảnh, cô đã thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi trên ghế sa lon, cô ấy vừa mới đến.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận